Sau một đêm, cơn sốt cũng giảm xuống, ngày hôm qua đã nghỉ mất một buổi học, cậu lo lắng sẽ mất kiến thức, giáo viên đối với việc Omega đi học hay không ,không quan trọng
Vừa ra khỏi cửa, Tại Hưởng kéo người cậu ôm vào, ngửi lấy mùi hương nhẹ trên cơ thể cậu. Điều này làm hắn thoả mãn, trên người Thạc Trân không có mùi tin tức tố nồng đậm mà hắn chán ghét, do đó ngày đầu hắn gặp cậu đã nổi lên du͙© vọиɠ
"Hai ngày nay tôi sẽ không ở đây, em tốt nhất ngoan ngoãn chờ tôi trở về, để tôi biết em dám lén tôi câu dẫn nam nhân khác thì... "
Hắn nói nhỏ vào tai cậu, Thạc Trân vẫn không dám nhúc nhích, nam nhân ôm cậu chặt đến nổi cả người cậu đều đau
"Thì tôi không những đánh chết Alpha đó mà còn đem em ném tới quân đội"
Nghe xong cậu khựng người ,lắp bắp trả lời
"Vâng, em sẽ ngoan, đừng ném em tới đó"
Hắn cười, hôn lấy cậu rồi đi, Thạc Trân thất thần nam nhân quả thật rất đáng sợ, có lẽ cậu đυ.ng phải người không nên đυ.ng rồi nhưng mà nam nhân không có ở đây cậu phải làm sao? Bên cạnh phòng rất nhiều Alpha chưa có Omega của mình, nghĩ tới cậu bất giác rùng mình
Khi cậu ra ngoài, không có ánh mắt nào nhìn cậu nữa, thật khó hiểu, điện thoại trong túi áo vang lên
"Em nghe ạ "
"Tôi đã cảnh cáo bọn Alpha chết tiệt đó, nên em yên tâm hai ngày tới họ sẽ không làm phiền em "
Nói xong hắn ngắt máy, cậu thầm vui, nam nhân rất lo cho cậu, nam nhân cũng không xấu xa lắm
Hai ngày nay cậu sống rất yên ổn, buổi tối cũng không cần phải chịu cơn đau như muốn xé thịt, chỉ có một chuyện... Thiên Lăng Sở vẫn luôn quấn lấy cậu, một Alpha mặt dày đi theo Omega như vậy không mất mặt sao?
Thiên Lăng Sở hẹn cậu ra ngoài vườn sau trường, Thạc Trân lắc đầu không đi, cậu vẫn nhớ chỗ đó có một Omega bị cưỡиɠ ɧϊếp
"Tôi không đi, Tại Hưởng sắp về rồi"
Cậu tránh né bàn tay đang cố ôm lấy mình, cậu rất sợ nam nhân tức giận, sẽ trừng phạt cậu, sẽ ném cậu tới quân đội, khổ nỗi Thiên Lăng Sở không chịu buông tay, kéo cậu ngã vào người hắn
"Buông ra, xin anh buông ra đi mà"
Cậu gấp không chịu nỗi, cậu sợ nam nhân sẽ đứng ở chỗ nào đó nhìn cậu, cả người cậu giãy dụa thoát khỏi người trước mặt
"Rời khỏi Tại Hưởng đi, theo tôi, tôi sẽ yêu thương em "
Càng nghe cậu càng sợ, hắn đang nói cái gì a? Nam nhân nghe được sẽ gϊếŧ cậu mất, Thiên Lăng Sở mở hàm hai răng nanh hiện ra, nắm lấy cổ tay cậu dơ lên miệng hắn
"Á.. Đau.. Buông ra.. Đừng cắn"
Người cậu co giật, máu từ tay bắt đầu chảy xuống, Thiên Lăng Sở đem răng dời đi, trên tay cậu lưu lại dấu răng của hắn, hai lỗ thủng nho nhỏ trên tay. Nước mắt trào ra ngoài, cả người cậu khụy xuống đất
"Da của em thật mềm, cắn cũng rất thích "
Hắn cười to, sảng khoái rời đi. Cậu ngước nhìn cánh tay mình, dấu răng dữ tợn nằm trên đó, nước mắt không kiềm chế nỗi rơi càng nhiều
Cậu đi một đường về khu ở, cố gắng che dấu, dấu vết trên tay, nếu người khác nhìn thấy, Tại Hưởng cũng sẽ biết nhanh hơn
Cậu về phòng, lục lội kiếm miếng dán giảm đau,cánh cửa có tiếng chìa khoá mở cửa, tim cậu đập thình thịch, mồ hôi túa ra thấm ướt cả mảng áo sau lưng
Đâu rồi, miếng dán đâu rồi?
Vừa dán lên, Tại Hưởng âm trầm đứng sau lưng nhìn hành động của cậu, Thạc Trân nháy mắt cứng đơ
Tại Hưởng đi tới, từ sau ôm lấy cậu, bàn tay nâng lấy tay trái đang dán miếng giảm đau của cậu, hắn thấp giọng cười
"Bảo bối, quên lời tôi nói rồi sao? "