Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 23.1: Cô chạm vào tôi đi

“Ngoài mơ về chuyện đó, anh còn mơ thấy gì nữa không? Tại sao anh bỏ đi mà không nói cho tôi biết?”

Cô vẫn còn hơi chạnh lòng vì anh ấy bỏ đi mà không nói lời nào.

“Tôi ra ngoài muốn bán tranh lấy tiền rồi mua cho cô một cái bánh sinh nhật, người của bà ấy tìm thấy tôi, tôi bị họ bắt nhốt trở lại. Khi tôi thoát ra được thì cô đã đi mất rồi.”

Cố Tích đã hiểu ra.

Hôm đó là sinh nhật của cô, nhưng Mạnh Cẩn Ngôn đã chết, cho nên cô không còn chút tâm trạng nào để tổ chức sinh nhật cho mình.

Nhưng cô vẫn mua một đống đồ ăn vặt, muốn đi ăn cùng anh ấy, nhưng khi cô quay lại thì phát hiện anh ấy đã đi mất.

Thì ra là như vậy.

Cố Tích không ngờ giấc mơ của anh ấy còn rất đầy đủ, thậm chí còn giải đáp được những thắc mắc của cô.

Cô đã hiểu lầm anh ấy rồi.

Tuy rằng đã qua rồi, hơn nữa anh ấy vẫn là anh ấy của kiếp trước, trái tim của anh ấy cũng vậy.

Cố Tích từ đằng sau ôm lấy anh ấy một chút.

“Cảm ơn anh.”

Không ngờ một chàng trai vốn dĩ không muốn tiếp xúc với mọi người đã đi chúc mừng sinh nhật cô, còn ra ngoài vì cô nữa.

Nhưng Cố Tích chỉ nhẹ nhàng ôm anh ấy lại, Ôn Dữ đang được cô ôm thì bất ngờ quay người lại, ôm chặt lấy cô rồi hôn lên cổ của cô.

Cố Tích nháy mắt bị anh ấy làm cho giật mình, chỗ này của cô rất mẫn cảm, kiếp trước cô đã dạy anh ấy rất nhiều điều nên rất tự nhiên, cách làm hài lòng cô trên giường và những kỹ năng khiến cô hạnh phúc hơn cũng đã được dạy.

Trong lòng cô, anh ấy là một chàng trai tốt, cô vội vàng giãy giụa.

“Đừng như vậy mà!”

Ôn Dữ đột nhiên bị cô đẩy ra, ánh mắt vô hồn có chút đau lòng.

Vì sao chứ?

“Đó chỉ là giấc mơ của anh thôi, là giả, chúng ta không hề biết nhau dù chỉ là một chút mà!”

Cố Tích nhấn mạnh với anh ấy.

Thấy Ôn Dữ vẫn chưa hiểu, cô nói tiếp.

“Tôi không muốn.”

Nghe được mấy lời này, Ôn Dữ cô đơn rũ mắt xuống.

“Tôi bị mẹ của anh buộc phải đi cùng anh, giờ tôi muốn về nhà.”

Nói xong, Cố Tích xoay người đi về phía cửa, Ôn Dữ từ phía sau ôm chặt lấy cô.

“Đừng đi.”

“Vậy thì anh buông tôi ra trước đã, đừng chạm vào người tôi.”

Khi nói điều này với anh ấy, Cố Tích cũng cảm thấy cô hơi nhẫn tâm, nhưng cô cảm thấy nếu anh ấy cứ đắm chìm trong “giấc mơ” đó, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ trở nên ái muội day dưa mập mờ không rõ.

Nếu chỉ là bạn bè thì không sao, cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh ấy.

Cố Tích muốn giúp anh ấy thoát khỏi sự kiểm soát khủng khϊếp của người mẹ, nếu cứ để bà tiếp tục như vậy sẽ chỉ hủy hoại cuộc sống của con trai bà mà thôi.

Có điều nhất định không thể hỏi từ miệng người phụ nữ, nhưng may mắn là Ôn Dữ cũng đã tâm sự hết tiếng lòng của mình với cô rồi.

“Ôn Dữ, ba anh có đối xử tốt với anh không?”

Ôn Dữ trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu.

Thật vậy.

Người cha không có trách nhiệm và người mẹ là người kiểm soát ham muốn thực sự là một cặp đôi hoàn hảo bổ trợ cho nhau.

“Vậy thì ông ấy có nghe lời mẹ của anh không?”

Ôn Dữ khẽ lắc đầu.

“Ông ấy rất ít khi về nhà.”

Được rồi, có lẽ Cố Tích đại khái đã hình dung được về hoàn cảnh của gia đình của anh ấy.

Tại sao không ly hôn?

Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu thì cô cũng lập tức tự có câu trả lời.

Là vì không cần thiết.

Cũng giống như cuộc hôn nhân giữa Cố Phú Quốc và vợ ông vậy, không có tình cảm, nhưng có lợi, sĩ diện, con cái, rắc rối phức tạp.

Nếu anh ấy không thể trông cậy vào ba mình thì chỉ có thể tự cứu chính mình mà thôi.

Cố Tích đặt tay lên vai Ôn Dữ, cô cũng mang theo một chút ích kỷ muốn thỏa mãn ý muốn trả thù của mình.

Vị phu nhân hay tự cho mình là đúng kia có phải đang quá coi thường cô rồi không, tưởng cô là một đứa con nít để cho bà ta có thể gây khó dễ từ lần này đến lần khác được sao

Ha ha…

Bà đã tự cho bà thấy rằng nó có nghĩa là gì để gây rối với mợ nhỏ xui xẻo của tôi rồi!

“Anh phải học thêm các phương thức phản kháng khác, anh phải làm cho bà ấy nhận ra là nếu cứ kiểm soát anh như vậy là sai rồi!”

Dường như vẫn chưa đủ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Cố Tích ngẫm nghĩ rồi nói thêm.