Mặc dù Cố Tích đang ôm Trương Tiêu nhưng lại nhìn Ninh Thu Hòa không chớp mắt.
Trương Tiêu hơi ngạc nhiên vì cô đột nhiên ôm anh ta, nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của cô và có chút không vui.
“Cậu ấy đẹp lắm à?”
Mấy cô dễ thương thật, thế này mà cũng gọi là ưa nhìn, chẳng biết mấy cô này có thẩm mỹ gì nữa!
Trương Tiêu lại xem là một kẻ thù.
Thằng nhóc này dụ dỗ bạn gái của anh em mình, anh em của anh ta bị mặc kệ nhưng anh ta thì không thể nuốt trôi cục giận này, nên mới đến để chặn anh ta.
Cuối cùng, không chỉ thua mà còn bị tên nhóc này đánh cho tơi tả.
Trương Tiêu nhận được cuộc gọi từ anh em mình, ngay lập tức gọi người chạy đến.
Cố Tích không để ý câu hỏi của anh ta, lấy khăn giấy ra để chuyển hướng sự chú ý của anh ta.
“Anh chảy máu mũi rồi này.”
Trương Tiêu: “...”
Anh ta vừa bị đấm vào mặt.
Mẹ nó! Mất mặt quá!
“Nếu anh đánh chết người, chuyện sẽ trở nên lớn hơn, vì vậy với tư cách là một nhân chứng, tôi không muốn khai man cho anh đâu. Điều đó là vi phạm pháp luật.”
Khi Trương Tiêu lau máu mũi, Cố Tích nghiêm túc giải thích.
Trương Tiêu bị lời nói của cô làm cho nghẹn ngào một hồi, vừa thấy cô lấy điện thoại ra gọi điện, anh vội nắm lấy cổ tay cô.
Cô gái này có muốn gọi cảnh sát à?
“Cô gọi ai đấy?”
“Gọi xe cấp cứu.” Cố Tích không nhìn lên.
“Các cậu cũng nên đến bệnh viện để xử lý vết thương để tránh bị nhiễm trùng.”
Cô liếc nhìn mọi người có mặt.
Một số nam sinh có mặt tại đây có cảm giác không thể giải thích được khi được người lớn tuổi dạy dỗ.
Trương Tiêu hừ lạnh một tiếng nắm lấy cánh tay cô.
“Này, cô thực sự nghĩ mình là người phụ nữ của tôi sao?” Anh ta cáu kỉnh chế nhạo.
Cố Tích phớt lờ anh ta, hất tay anh ta ra và tiếp tục gọi điện thoại.
Tên nhãi này không quản được được, càng quản thì chúng càng hăng hái.
Trương Tiêu tuy rằng hỗn láo nhưng không có bắt nạt con gái, hơn nữa anh ta đối với cô vẫn có chút quan tâm, nghe cô gọi xe cấp cứu, khi cô cúp máy, anh ta hỏi thẳng.
“Này, cô và Mạnh Cẩn Ngôn là một đôi à?”
“Đúng vậy.” Cố Tích thừa nhận.
“Chia tay cậu ta đi.” Trương Tiêu ra lệnh.
Bây giờ, Cố Tích mới ngẩng đầu lên nhìn lên anh ta.
“Bây giờ cô là vị hôn thê của tôi.” Nụ cười của anh ta thật tinh quái, anh ta cũng không giấu giếm ác ý của mình.
Thì ra là vậy.
Anh ta muốn được gặp cô là đang hướng tới Mạnh Cẩn Ngôn.
“Không muốn.”
Mặc dù Cố Tích không muốn xúc phạm Trương Tiêu, nhưng cô có những nguyên tắc của riêng mình, cô sẽ không làm tổn thương Mạnh Cẩn Ngôn.
Hơn nữa nhà họ Cố là ông chủ của cô, cô không ăn cơm nhà họ Trương của anh ta, hai người chỉ quan hệ bằng lời nói, anh ta còn muốn ra lệnh cho cô à?
A! ra chỗ nào mát mẻ hóng mát đi đồ ngốc!
Khuôn mặt của Trương Tiêu xuống, nhưng Cố Tích không thèm để ý tới anh ta và ngồi xuống để kiểm tra vết thương của Ninh Thu Hòa.
“Anh có thể tự đứng dậy được không?”
Thấy cô quá quan tâm đến tên nam sinh bị đánh kia mà không để ý đến anh ta, Trương Tiêu muốn kéo cô lên.
Không ngờ, anh ta quá mạnh, Cố Tích bị ném đập mông xuống đất.
“Anh dám đánh tôi?!”
Cố Tích ngay lập tức lớn giọng và trừng mắt nhìn anh ta.
Trương Tiêu đột nhiên hoảng sợ, tuy rằng thích đánh nhau, nhưng tính tình mạnh mẽ nên sẽ không bao giờ làm ra chuyện như đánh đàn bà con gái.
Không khí giữa hai người đột ngột thay đổi.
Cố Tích bộ lộ sự tức giận muốn tố cáo anh ta.
“Tôi sẽ nói với bố của anh là anh đã đánh tôi!”
Trương Tiêu hơi nhát gan.
Ba anh ta là một người nóng tính, từ nhỏ ông ta sẽ đánh anh ta bất cứ khi nào anh ta gây họa, nếu ông ta thực sự nghe lời mách lẻo của cô, anh ta có thể sẽ bị đánh bằng thắt lưng đến banh da tróc thịt.
Cái này gọi là cha nào con nấy, Trương Tiêu thích đánh ngưới, ba anh ta lúc trẻ so với anh ta còn hỗn xược hơn, bây giờ là đang tu tâm dưỡng tánh, chỉ đánh mỗi thằng con này thôi.
Cố Tích nhìn thấy khí thể của Trương Tiêu yếu đi, cho nên cô đã nắm bắt cơ hội và nỗ lực kiên trì để trở nên hùng hổ dọa người nói.
“Xin lỗi tôi ngay bây giờ đi! Nếu không, tôi sẽ nói với hiệu trưởng là đã đánh tôi đó!”
Xin lỗi là không thể, huống chi có vài người anh em của anh ta đang ở đây, nhưng bây giờ anh ta thực sự không không biết làm gì với với cô, anh ta thật sự chịu thua cô rồi.
Trong lòng xấu hổ, Trương Tiêu bỏ lại một câu đàn ông tốt không đánh phụ nữ, chào hỏi mấy anh em của mình một câu rồi lập tức chạy đi.
Anh ta không thể bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ chẳng lẽ không trốn được sao?
Chỉ là anh ta trông giống như đang bị một con hổ đuổi theo, nên cứ thế mà chạy trối chết.
A!
Cố Tích đã xua đuổi tên khó ưa đó đi rồi, cô cũng không giả vờ nữa, vừa rồi là cô cố tình té ngã rồi ăn vạ, thật ra cô chỉ nhân cơ hội này để gây sự thôi.
Lấy độc trị độc.
Thiếu gia xấu tính và đại tiểu thư xấu tính, cô đã thắng trận đầu tiên!
“Này, anh ổn chứ? Có thể đứng lên không?”
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Ninh Thu Hòa nãy giờ vẫn chưa thể động đậy, đột nhiên đứng dậy, động tác khá nhanh nhẹn.
Anh ta liếc nhìn cô và đi về phía bên kia của lối đi mà không nói một lời nào, theo hướng hoàn toàn ngược lại với đám người của Trương Tiêu.
“Tôi đã gọi xe cấp cứu rồi.” Cố Tích gọi theo anh ta.
“Tôi không có tiền!”
Ninh Thu Hòa phun ra mấy chữ này rồi bước nhanh hơn, cho dù bị thương cũng không tránh khỏi vấp ngã.
“Tôi có tiền, không cần anh phải có.”
Thấy anh ta càng đuổi càng trốn, Cố Tích dừng lại, lớn giọng kêu.
Anh ta dừng lại một lúc, nhưng vẫn đi khập khiễng.
Cố Tích đứng đó do dự, hiện tại cô đã có Mạnh Cẩn Ngôn là bạn trai, cho dù muốn giúp Ninh Thu Hòa, cô cũng không cần phải dính líu quá nhiều đến anh ta.
Từ những gì cô biết, một người phụ nữ càng chủ động, Ninh Thu Hòa càng từ chối.
Hơn nữa cuộc nói chuyện của cô và Trương Tiêu vừa rồi anh ta cũng nghe được, biết quan hệ giữa hai người, anh ta cũng không thể nhúng tay quá nhiều vào cô được.
Nhưng khi anh ta không còn trong tầm nhìn của cô, Cố Tích vừa mới chuẩn bị gọi xe cấp cứu đến, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
Hình bóng vừa biến mất khập khiễng quay trở lại trước mặt cô.
“Được rồi, cô trả tiền.” Ninh Thu Hòa nói với cô.