Kế Hoạch Câu Dẫn Kim Chủ Sau Khi Sống Lại (NP)

Chương 7: Đánh nhau (H nhẹ)

Cố Tích không nói một lời.

Kể từ đêm đó, Cố Tích đã đóng vai một chú cừu non im lặng trước mặt hắn.

Cố Chính Sơ dùng tay nắm lấy eo cô, bế cô lên, kéo ghế ra, cúi xuống về phía cô, đẩy hông về phía trước.

Mặt Cố Tích bị ép, tay chống lên trên bàn, bị bắt nằm sấp lên trên bàn.

Hắn từ từ lột quần tây của cô, sau đó dùng một tay cởi khóa thắt lưng của chính mình, chiếc khóa kim loại lạnh lẽo chạm vào mông trần của cô, hắn cố tình đưa đẩy về phía trước.

“Em gái à, đừng kẹp chặt mông như vậy, thả lỏng ra cho anh vào nào.”

Nghe vậy, Cố Tích cảm thấy ớn lạnh, than thở trong lòng.

Cô phát hiện ra Cố Chính Sơ thực sự là một người có tâm lý biếи ŧɦái, dù gì thì khi còn nhỏ, hắn đã đủ lớn để làm xáo trộn bản báo cáo kết quả xét nghiệm DNA, có thể giữ bí mật này trong lòng nhiều năm như vậy mà không hề lộ ra ngoài.

Ngay cả bây giờ, cô đã bị hắn đối xử như vậy, hắn vẫn không nói ra, ác độc cố gắng làm cho cô nghĩ rằng hai người có quan hệ huyết thống.

Nếu kiếp trước cô không chống cự quyết liệt và mắng chửi thậm tệ như vậy, chắc hắn cũng sẽ không nói ra.

Mặc cho Cố Chính Sơ đè cô lên bàn, cô vẫn luôn im lặng bất động như một khúc gỗ, dường như hán cho rằng thủ đoạn này thật nhàm chán, anh vẫn nắm lấy eo cô nhanh chóng đưa đẩy một hồi, sau đó mặc quần vào rồi bỏ đi.

Toàn bộ quá trình giống như cô đã chịu khuất phục hắn.

Cố Tích cảm thấy rằng nếu tình trạng này tiếp tục, Cố Chính Sơ sẽ sớm chán cô.

Nhưng cô bây giờ gặp một rắc rối không rõ khác.

Lúc đến trường, cô mong Trương Tiếu đừng làm phiền mình, cùng anh ta nói chuyện, cô luôn nói về tình yêu bé nhỏ, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng sự mong đợi của Cố Tích rõ ràng là vô ích, Trương Tiêu đã gửi cho cô một tin nhắn, hẹn gặp nhau ở cửa sau sau khi tan học.

Nếu không phải vì Cố Phú Quốc nói anh ta muốn hẹn hò thì cô đã nghĩ là anh ta muốn hẹn đánh nhau với cô.

Cố Tích không biết chuyện gì đang xảy ra về phía Trương Tiêu, nên lúc này cô vẫn chưa nói chuyện này với Mạnh Cẩn Ngôn, cô chỉ kiếm cớ để anh về trước.

Tuy nhiên, cô đợi mãi ở phía sau và không nhìn thấy Trương thiếu gia đến, như thế là anh ta đã cho cô leo cây vậy.

Có vẻ như tên kia là muốn chơi cô một vố đây mà.

A! Cái tên nhãi ranh lắm trò này.

Ngay khi Cố Tích đang lên xe thuê và chuẩn bị về nhà, điện thoại di động của cô đổ chuông, là Trương Tiêu gọi đến.

“Cố Tích, tôi vốn dĩ đã ra đó trước nhưng do đã xảy ra chuyện gấp.”

Giọng của Trương Tiêu cũng giống như những người khác, nghe có vẻ như đang giằng xé.

“Không sao, anh bận thì đi đi.” Dù sao cũng là người đã có bạn trai nên Cố Tích mới có thái độ thờ ơ.

Nhưng Trương Tiêu không trả lời cô, mà cho cô một địa chỉ và yêu cầu cô đến đó tìm anh ta.

Cố Tích: “...”

Thiên kim của nhà họ Cố có thể từ chối, nhưng là cô thì không thể.

Giờ đây, cô tự nhận mình chỉ là một nhân viên bán thời gian làm việc cho nhà họ Cố thôi. Cô đương nhiên phải làm công việc mà ông chủ đã nói với cô. Dù gì thì cô cũng đang đợi lương, Trương Tiêu là một khách hàng cô không thể xúc phạm, cho nên đương nhiên cô phải chăm sóc anh ta thật tốt.

Cố Tích phải tìm Trương Tiêu qua cái địa chỉ mà anh ta đã cho …

Đường hầm ven sông.

Vậy là anh ta lại chạy tới đây để đánh nhau!

Cố Tích miễn cưỡng chạy đến, quả nhiên cô nhìn từ xa đã thấy tám người dang xúm đánh một người.

Nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, người bị đánh rất tuyệt vời, vì vậy Trương Tiêu và một số nam sinh khác đều bị lu mờ ở các mức độ khác nhau.

Anh ta tuy mạnh nhưng không thể xử lý được đám đông, thấy anh ta ngã xuống đất mà vô lực chống cự, những người khác đều tự giác tránh sang một bên, để mặc cho Trương Tiêu đánh anh ta hết cỡ.

Một số người thấy có một cô gái đang đi tới, ánh mắt của họ đều hướng về Cố Tịch, không ổn, ánh mắt của họ có chút cân nhắc.

“Anh Trương, chị dâu tới kìa.”

Họ đã nghe những gì Trương Tiêu nói.

Những người này mặc đồng phục học sinh của các trường khác nhau. Hai trong số họ thuộc trường của cô, một trong số họ nói xin chào.

Cố Tích nghĩ rằng mình không thể giấu được lời nói của mình, tâm trạng của cô thậm chí còn tồi tệ hơn.

Xét cho cùng, cô là nhân vật đề tài, cô cũng đã để ý đến Trương Tiêu, cô biết anh ta trông như thế nào, thoạt nhìn thì không sao, nhưng màu tóc lúc nào cũng nhuộm đỏ, cam, đỏ, lục, lam , xanh và tím quá bắt mắt.

Nhìn thấy anh ta bây giờ, anh ta có mái tóc trắng mới nhuộm, thực sự rất hoang dã và phóng túng.

Ái chà…

Một thiếu niên năm hai máu nóng.

Nghĩ đến việc đối phó với tên này, Cố Tịch cảm thấy hơi đau đầu.

Đôi mắt cô nhìn về phía người con trai đã ngã xuống đất, cô như bị điện giật, đồng tử gần như run lên.

Mặc dù trên trán và khóe miệng có vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ bộ dáng.

Cố Tích muốn lấy điện thoại di động ra và lên mạng đăng một chủ đề để thảo luận.

Xin hỏi nếu thấu vị hôn phu kiếp này đánh đập bạn trai kiếp trước thì nên làm gì bây giờ đây?

Biết rằng Cố Tích đang đến, Trương Tiêu đút hai tay vào túi và giơ chân lên, muốn đá nam sinh kia xuống đất.

Cố Tích thậm chí không quan tâm đến phản ứng của não cô, cơ thể cô đã đứng thẳng hàng, cô đâm sầm vào anh ta, đẩy anh ta lên trước một bước, tiện đà cất bước để anh ta đạp lên không trung, cùng lúc đó cô vươn tay ôm eo anh ta hét lên.

“Đủ rồi!”

Ở kiếp trước, chân Ninh Thu Hòa bị người ta què, không chỉ đi lại khập khiễng mà còn bị bệnh thấp khớp, trời mưa thì đau dữ dội.

Anh ta đã từng ở tù và hơi tàn tật, ngay cả khi anh ta có ngoại hình tốt, anh ta vẫn không thể tìm được một công việc nghiêm túc.

Cố Tích thì không có trình độ học vấn trung học phổ thông và vẫn vô danh, ngay cả khi có vẻ ngoài xinh đẹp, cô cũng không thể tìm được công việc đàng hoàng nào.

Hai người gặp nhau ở một nơi thân mật, vì không chịu bán sắc nên cả hai đều là bồi bàn, cô đi làm sớm hơn anh ta.

Anh ta kém cô nửa tuổi nên gọi cô là chị.

Lúc đầu cô hướng dẫn anh ta với tư cách là tiền bối, dạy anh ta cách kiếm thêm tiền boa, về sau anh ta chăm sóc cô để cô không bị khách quấy rối.

Sau đó anh ta đánh người khách đã vô lễ với cô, hai người cùng nhau bị đuổi ra khỏi chỗ làm, cô đưa anh ta về nhà xoa thuốc cho anh ta, nam nữ ái muội nên đã sớm lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Sau đó, hai người ôm nhau để sưởi ấm cho nhau.

Nhìn khuôn mặt của bạn trai cũ kiếp trước dịu dàng đến mức có thể vắt được nước, cơ thể trẻ trung khỏe mạnh, trái tim của Cố Tích như muốn tan chảy.

Vào lúc này, cô có một cảm giác cảm kích phức tạp đối với Trương Tiêu.