“Em vẫn đang ở trường, có chuyện gì vậy?”
Cố Tích theo bản năng chọn cách nói dối, trái tim cô đã nhảy lên cổ họng rồi.
“Về đây ngay.”
Giọng điệu Cố Chính Sơ như đang ra lệnh, vừa nói xong thì lập cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng bíp máy móc phát ra từ điện thoại, Cố Tích cầm điện thoại mà cảm thấy bất an.
“Tích Tích, sao vậy em?”
Thấy biểu hiện của cô không tốt sau khi nghe điện thoại xong, Mạnh Cẩn Ngôn đoán được điều gì đó, quan tâm hỏi han.
“Em xin lỗi, người trong nhà bảo em phải về ngay”
Vẻ mặt đầy tội lỗi, ánh mắt không giấu nổi lòng cô đang nóng như lửa đốt.
Cố Chính Sơ sẽ không phát hiện ra đâu đúng không?
“Đế anh lập tức trả phòng rồi đưa em về.”
Cố Tích lắc đầu.
“Em về trước, bây giờ anh trả phòng thì cũng phải trả tiền, hay là anh ở lại đây tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi đi.”
Nghe vậy, Mạnh Cẩn Ngôn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cố Tích cũng sửng sốt.
Không có cách nào, cái tâm hồn phong lưu đã khắc sâu vào tâm hồn cô, nếu không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài, khó có thể giữ được tư cách con nhà giàu.
Nhưng một người đang yêu như Mạnh Cẩn Ngôn coi đó là sự săn sóc của bạn gái, là cô đang bắt đầu biết suy nghĩ cho anh.
Nhưng khi Cố Tích đưa cho anh một vài tờ tiền mặt, anh vẫn từ chối ngay lập tức.
“Tích Tích, không cần đâu!”
Ánh mắt Mạnh Cẩn Ngôn kiên định và có chút xấu hổ.
Cố Tích biết điều này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, nhưng sau này khi hai người ở bên nhau, cô luôn bắt anh phải dũng cảm tiêu tiền, hoặc để giải tỏa tâm trạng của anh, hai người phải tìm cách tiết kiệm tiền cho một buổi hẹn hò. Cô cảm thấy rằng kết hợp với nhau như thế này sẽ rất mệt mỏi.
Kiếp trước là như vậy, hai người cùng nhau va vấp, tuy rằng không cãi nhau, bởi vì chỉ cần cô tỏ ra khó chịu bướng bỉnh, Mạnh Cẩn Ngôn sẽ cô dỗ dành, nhưng vẫn không tránh khỏi những cảm xúc nhỏ nhặt khác nhau đang lên men trong lòng cô trần đầy uất hận.
Cho đến khi anh đột ngột qua đời, Cố Tích mới hiểu rằng ngoài sự sống và cái chết, mọi thứ khác đều rất tầm thường.
“Anh lấy tiền này mua cho dì một ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng để bồi bổ cơ thể rồi xem như là em mua, hoặc anh có thể coi như là mượn em số tiền này, khi nào kiếm được tiền thì trả lại gấp đôi cho em là được!”
Cô bạn gái ngỗ ngược Cố Tích này đã hạ bút thành văn, bỏ tiền vào túi anh mà không nói một lời, sau đó cầm cặp chạy đi.
Mạnh Cẩn Ngôn lấy tiền trong túi ra siết nó trong tay, cảm thấy xúc động.
Cô ấy thực sự là một cô gái tốt, là một người cứng miệng mềm lòng.
Tiền phòng đúng là do anh tiết kiệm được từ tiền ăn trưa.
Biết được khoảng cách giàu nghèo giữa hai người, Mạnh Cẩn Ngôn không hề mặc cảm mà thầm quyết tâm học hành chăm chỉ để về sau kiếm thật nhiều tiền cho Tích Tích.
Trở về nhà họ Cố, lúc đầu Cố Tích vẫn còn hơi bất an, phát hiện ra Cố Phú Quốc cũng đang ở đó, đang ngồi trong phòng khách với Cố Chính Sơ, như thể đang thảo luận điều gì đó.
Mà khi vừa bước vào nhà, Cố Phú Quốc nói ông có chuyện muốn nói với cô, cô liếc nhìn Cố Chính Sơ đang xem một chương trình hay bên cạnh, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Quả nhiên Cố Phú Quốc đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô có biết một cậu bé tên Trương Tiêu trong trường không.
Cố Tích vừa nghe, mặc dù không quen biết, nhưng cô đã ngưỡng mộ cái tên này từ lâu, giống như tiếng sấm bên tai.
Anh ta tên là Trương Tiêu, mọi người trong trường đều cho rằng Trương thiếu gia này nên gọi là kiêu ngạo mới đúng.
Đây là vị khách quen đến văn phòng hiệu trưởng, thỉnh thoảng toàn trường đều truyền tin về anh ta, thậm chí có xe cảnh sát đến trường mời anh ta tới đồn cảnh sát uống trà.
“Con không quen, có chuyện gì vậy ạ?” Cố Tích trực tiếp phủ nhận.
Cô thực sự không quen người này.
“Có biết chút gì về nó không?” Ông lịch sự hỏi.
Đối mặt với cô con gái kém tuổi này, tuy quan hệ cha con gần như không tồn tại nhưng Cố Phú Quốc vẫn có chút khiêm tốn.
Lúc này, Cố Chính Sơ cười chế nhạo, nói thẳng với cô.
“Đang muốn cho em và cậu ta kết hôn, không phải cho hai đứa kết hôn thật mà chỉ là một cuộc đính hôn chuyển tiếp để làm cho mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty trở nên ổn định hơn thôi. Mọi thứ đều vì lợi ích.”
Hắn giải thích rõ ràng, nhưng Cố Tích vẫn không hiểu lắm, cho nên cô “hả” một tiếng.
Cố Chính Sơ nói lại một lần nữa.
“Vốn dĩ ba muốn anh kết hôn với chị gái của cậu ấy, nhưng anh không muốn mất thời gian vào chuyện này, em gái yêu quý, em có sẵn sàng hy sinh vì anh trai mình không?”
Mặc dù Cố Phú Quốc có chút không hài lòng khi nói thẳng với con trai mình và đặt lên bàn cân bắt nạt, chuyện anh chị em cùng cha khác mẹ là chuyện bình thường, nhưng thật kỳ lạ.
Bên cạnh đó, ông đã nuôi nấng cô con gái này, ban đầu có ý định về sau sử dụng cô như một công cụ để liên hôn.
Con trai kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, còn con gái sẽ lấy chồng.
“Con đồng ý.”
Hai người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào cô, Cố Tích làm sao có thể từ chối?
Hơn nữa, cô cảm thấy tên tiểu quỷ kia có thể không đồng ý cuộc hôn nhân này, dù sao trên danh nghĩa thì anh ta vốn dĩ đã là một tên kiêu ngạo như vậy rồi.
Tuy nhiên, cả hai chưa gặp nhau bao giờ mà Cố Phú Quốc đã nói với cô là Trương Tiêu rất hài lòng với cô.
Thậm chí còn muốn cùng cô trở thành một cặp.
Cố Tích: “??”
Anh ta đồng ý? ! Anh ta có biết cô à?”
Cố Tích nhanh chóng nhớ ra rằng bây giờ cô có vẻ khá nổi tiếng trong trường.
Vì Mạnh Cẩn Ngôn là người đứng nhất trường trong năm nay, cô đã theo đuổi một học thần lạnh lùng như anh và thậm chí còn có được anh nữa.
Có vẻ như các chàng trai gọi cô là anh hùng riêng của tất cả các nữ sinh ở trường trung học.
Chỉ là Trương Tiêu biết cô và Mạnh Cẩn Ngôn đang ở bên nhau, vậy vẫn còn muốn cô là có ý gì chứ?
Tham gia cuộc vui?
Nói tóm lại, hai người lớn chỉ xem họ như trò chơi của trẻ con, sau một cuộc điện thoại, họ đã vui vẻ giải quyết xong chuyện “hôn nhân” của hai người còn đang đi học.
Quả nhiên luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Đã giải quyết một vấn đề mà không làm mất lòng con trai Cố Chính Sơ, tâm trạng của Cố Phú Quốc rất tốt, lập tức đi tới chỗ tình yêu mới.
Kể từ khi phát hiện ra một trong những nhân tình của mình muốn móc nối với con trai mình, để tránh xảy ra xô xát, Cố Phú Quốc không bao giờ đưa phụ nữ vào nhà mình mà bao nuôi họ ở bên ngoài.
Không lâu sau khi Cố Phú Quốc rời đi, sau lưng ông, Cố Chính Sơ lại vào phòng của Cố Tích.
Cố Tích đang ngồi trước bàn làm bài.
“Em gái à.”
Hắn đứng phía sau cô, đặt tay lên vai cô và nói chuyện thân mật.
Cố Tích biết cô không thể tiếp tục học nữa, cho nên cô đặt bút xuống.
“Anh.”
“Không vui à?” Môi hắn kề sát tai cô, bên tai cô phả ra một luồng khí nóng.