Ca mổ của mẹ Mạnh Cẩn Ngôn diễn ra tốt đẹp, cơ thể dần hồi phục, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm và quay trở lại trường để tập trung vào việc học.
Cuộc sống của anh dường như đã trở lại đúng hướng, nhưng sự thay đổi của bạn gái khiến anh không thể không quan tâm.
Mặc dù Cố Tích sẽ nắm tay và hôn anh, nhưng cô không bao giờ chủ động làm điều đó, vào khoảng bảy giờ sau khi tan học, cô nhất định phải về nhà, ngay cả khi anh không muốn buông cô ra.
Mạnh Cẩn Ngôn không thể không suy đoán liệu có khi nào cô không hài lòng với khía cạnh của mình hay không, thật ra lúc đầu anh không ngờ hai người họ lại tiến bộ nhanh như vậy, anh là một người cực kỳ trong sáng ngay cả trước khi gặp cô.
Nắm tay cũng sẽ đỏ mặt, cho đến khi cô kiếm đi nhà nghỉ sau đó đè anh xuống, vậy thì kỹ năng của anh tệ lắm đúng không?
Vì lý do này, thân là một học bá như Mạnh Cẩn Ngôn, bắt đầu khao khát kiến
thức về lĩnh vực đó. Vào ban đêm, sau khi mẹ anh ngủ say, anh đã bí mật lấy điện thoại di động của mình để học. Kết quả là ngay khi học, anh không nhịn được nhớ về Cố Tích, càng nghĩ về cô anh càng cảm thấy hưng phấn, sau đó thì tự thủ.
Còn những chiếc khăn giấy anh dùng được gói cẩn thận trong túi ni lông, giấu trong cặp sách rồi lặng lẽ lén lút vứt vào thùng rác trên đường trên đường đi học vào buổi sáng.
Bởi vì những cử động nhỏ sau lưng này, Mạnh Cẩn Ngôn bắt đầu có vẻ mất tự nhiên khi nhìn thấy Cố Tích, ánh mắt của anh không thể không né tránh cô.
Cố Tích cũng nhận thấy ở Mạnh Cẩn Ngôn có điều gì đó không ổn, vì vậy cô đã chặn anh trong con hẻm sau khi tan học và hỏi anh có chuyện gì.
“Tích Tích…”
Mạnh Cẩn Ngôn bất ngờ ôm chầm lấy cô.
“Hả?”
Cố Tích biết Mạnh Cẩn Ngôn không nói dối, cô đang đợi anh trả lời, những gì anh nói đã làm cô lắp bắp kinh hãi.
“Chúng ta đi nhà nghỉ nhé?”
Cái này…
Cố Tích theo bản năng muốn tìm cớ từ chối, tâm lý của cô đối với anh nhiều hơn là để bù đắp những gì cô mắc nợ anh ở kiếp trước, mặc dù cô vẫn còn tình cảm với anh, nhưng cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ khi để cơ thể hai người bắt đầu giao tiếp một cách sâu sắc với nhau.
Suy cho cùng, mối quan hệ giữa hai người là chuyện kiếp trước của cô, thời gian có thay đổi, trải qua thăng trầm nhưng anh vẫn không hề thay đổi.
Quan trọng hơn, cô sợ trì hoãn quá lâu sẽ bị Cố Chính Sơ để ý đến rồi gây ra không ít rắc rối.
Nhưng mà, trong lòng Cố Tích hơi do dự, cô nhận thấy cánh tay của chàng trai này đang siết chặt lấy cô, thân thể trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, giống như một cái cung bị căng chặt hết mức.
Anh rất căng thẳng, anh sợ cô sẽ từ chối.
Với một tính cách nhút nhát và dè dặt như vậy của anh, sẽ cần rất nhiều can đảm để chủ động nói ra điều này với cô.
Cho nên là chỉ cần cô từ chối, cho dù lý do là gì, anh nhất định sẽ rất mất mát và buồn bã.
Cố Tích nhận ra điều này, mở miệng nói lời đồng ý.
“Ừm.”
Nghe được câu trả lời của cô, Mạnh Cẩn Ngôn ôm chặt lấy cô, một lần nữa nói ra một câu nói khiến cô ngạc nhiên.
“Tích Tích, hãy tin anh, anh sẽ không làm em thất vọng!” Giọng điệu của anh phi thường kiên định.
Cố Tích: “???”
Đầu anh đang nghĩ cái gì vậy?
Mạnh Cẩn Ngôn hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp đưa cô đến một khách sạn nhỏ, đặt phòng từ trước nên nhanh chóng hoàn thành thủ tục, lấy thẻ phòng.
Hai người đi lên lầu trong im lặng, sau đó Mạnh Cẩn Ngôn mở cửa.
Căn phòng trông sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên.
Sau khi bước vào, Mạnh Cẩn Ngôn lập tức lấy trong cặp sách ra một tấm ga trải giường mới tinh và mở ra, cẩn thận trải lên giường và gài kín bốn góc.
Nhìn chàng trai trước mặt lặng lẽ làm việc này, cô cảm nhận được sự tỉ mỉ và cân nhắc của anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, chính là cô gài bẫy anh nên không đi khách sạn nào tốt, chỉ là khách sạn ngẫu nhiên gần trường, nên phòng tất nhiên có hơi bẩn.
Tuy không nói ra nhưng trong lòng cô vẫn không thích, háo hức muốn chiếm hữu anh đã chinh phục mọi thứ, tóm lại là quá trình đó có chút cẩu thả qua loa.
Cả hai đều không có kinh nghiệm, anh là một tờ giấy trắng và chỉ có thể bị cô thao túng. Dù đã xem vô số video hướng dẫn nhỏ, cô vẫn là một tân binh áp dụng những gì đã tìm hiểu vào thực tế.
Do đó thực sự có thể có nghĩ suy nghĩ cũng những tưởng tượng loạn lạc.
Dù sao sướиɠ hay không cô cũng không có cảm giác được, chỉ nhớ là rất đau.
Nhưng cô đã đè anh xuống nên dù đau đến mấy cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Vì vậy, lần thứ hai đối với hai người, khoảng thời gian tương đối dài, vẫn là khi hai người đi trốn trong một khách sạn nhỏ đơn giản, tất nhiên lần thứ hai tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên thiếu kinh nghiệm.
Mạnh Cẩn Ngôn trải ga trải giường ra, lấy ra hai lon cà phê từ cặp đi học của mình, mở nắp và đưa cho cô một lon.
Cố Tích nghĩ đến có chút buồn cười, khóe miệng cong lên.
Mạnh Cẩn Niên đỏ mặt vì xấu hổ, ừng ực uống cà phê, ngay khi bầu không khí có chút căng thẳng và khó xử, điện thoại di động của Cố Tích vang lên.
Tim cô đập thình thịch, không thể trùng hợp như vậy được?
Cô chỉ mới vừa đi nhà nghỉ với người khác mà Cố Chính Sơ đã biết rồi sao?
Chẳng lẽ hắn cho người theo dõi cô?
Chắc hắn không biếи ŧɦái đến vậy đâu đúng không?
Cố Tích nói thầm trong lòng, thật ra, dù đã sống chung dưới một mái nhà hơn mười năm nhưng cô thực sự không hiểu rõ Cố Chính Sơ.
Trước giờ c quá tự cao và kiêu ngạo trong tình yêu nên cố tình thể hiện ra ngoài, tóm lại là cô chỉ đang muốn gây sự chú ý với Cố Phú Quốc mà thôi.
Kết quả là Cố Phú Quốc không quan tâm chút nà mà ra nước ngoài đi nghỉ cùng người tình mới trong vòng tay của ông, điều này đã khơi dậy ham muốn săn mồi của Cố Chính Sơ, hắn là con sói đuôi lớn.
Bây giờ, mặc dù cả hai đã có nhiều lần trao đổi thể xác, nhưng cô giả vờ như đã chết, hắn cũng không nói nhiều, cơ bản là đi thẳng vào chủ đề, cô cảm thấy rằng cô chỉ như là công cụ để hắn trút bỏ du͙© vọиɠ mà thôi.
Sau khi Cố Phú Quốc trở về, Cố Chính Sơ cũng không vào phòng cô nữa, cô học trong phòng sau bữa tối, hai người họ chưa gặp nhau vài lần, nhưng dù vậy, cô cũng không dám quá kiêu ngạo.
Cô biết mình không phải là người của nhà họ Cố, coi như mọi thứ sở hữu đều là tạm thời đi vay mượn, đương nhiên chỉ có thể thành thật đầu xuôi đuôi lọt, không muốn gây chuyện.
Cuộc gọi thực sự là của Cố Chính Sơ, Cố Tích không dám trả lời, đành căng da đầu trốn vào phòng tắm để trả lời.
“Anh…”
“Em đang ở đâu?”
Giọng điệu của hắn rất khó phân biệt được.