Tuy nhiên, cô không còn lén lút làm những thủ đoạn tán tỉnh anh nữa, mà ngoan ngoãn ngồi đối diện anh làm bài tập, thậm chí cô còn không để ý khi anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, Mạnh Cẩn Ngôn không khỏi thở ra một hơi thất vọng.
Có phải vì xa cách lâu ngày nên cô đã mất đi tình cảm nên không còn thích anh ấy nữa không?
Anh đang suy nghĩ thì khi hai người ra khỏi thư viện, khi cô không nắm tay anh như mọi khi, cuối cùng anh nhịn không được chủ động nắm lấy tay cô.
Cố Tích đã quyết tâm phải chăm chỉ học hành, sau bao năm bị xã hội đánh đập sau khi bị sa vào tầng lớp thấp kém, cô nhận ra rằng so với việc làm việc chăm chỉ nhưng không kiếm được vài đô la thì việc học hành vất vả chẳng là gì cả.
Trước khi đầu óc thoát ra cả một biển câu hỏi, cô bất ngờ bị chàng trai nắm tay, bàn tay của chàng trai ấm áp và khô ráp, có một chút vết chai mỏng bởi vì thường xuyên làm việc nhà nên anh không được bóng loáng và thanh tú như của Cố Chính Sơ, mà móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, giống như con người của anh vậy, tuy đơn giản, nhưng là thoải mái sạch sẽ, khí chất làm cho người ta có cảm giác dễ chịu như gió xuân.
Vào khoảnh khắc khi tay cô bị anh nắm lấy, Cố Tích thực sự cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Đặc biệt là đôi mắt của cô hướng về phía Mạnh Cần Ngôn, nhìn vào khuôn mặt của anh.
Anh thực sự là một chàng trai đẹp trai, điều hiếm có là anh thậm chí không một chút gì gọi là ẻo lả, thân hình thẳng tắp, ánh mắt kiên định, cho người khác có một loại cảm giác muốn dựa vào.
Cố Tích tin rằng khi ở bên anh, hoàn toàn không liên quan gì đến gia cảnh của cô, anh là một người trong sáng, thích thì thích, không thích thì thôi.
Cô mơ hồ nhớ ra hồi đó cô không có kinh nghiệm theo đuổi anh, anh từ chối thẳng thừng vẻ đẹp “Bạch phú mỹ”* của cô, chưa bao giờ cho cô cảm giác mình thật sự rất xinh đẹp.
*Từ lóng trên internet, nghĩa là cô gái vừa trắng, vừa xinh, vừa giàu
Nếu không phải cô ngoan cố mặt dày mày dạn lị lợm đeo bám, một người đàn ông cương trực cũng sợ một cô gái làm cho say mê, cô thực sự không thể đoán ra được, vì vậy mà sau khi hai người hẹn hò không được bao lâu, Cố Tích đã vội vàng để gạo nấu thành cơm miền là anh ấy đổi ý.
Nhìn thấy Cố Tích si ngốc nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt của Mạnh Cẩn Ngôn có chút nóng lên, nhưng đồng thời cũng có chút vui vẻ, đảm bảo rằng cô sẽ không trở nên lạnh lùng và vẫn thích anh.
Anh dẫn cô và sải bước về phía trước, Cố Tích đi theo anh, anh thân cao chân dài, bước đi thật nhanh, cô chạy lon ton theo, khi rẽ vào một góc và đi vào một con hẻm vắng vẻ, Mạnh Cẩn Ngôn nhìn xung quanh, không thấy ai xung quanh, anh mới vòng tay qua eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Môi anh thật mềm, vòng tay ấm áp, trên người còn có mùi bột giặt sảng khoái, dễ chịu. Khoảnh khắc Mạnh Cẩn Ngôn hôn cô, khóe mắt Cố Tích có chút nóng bỏng. Cô ngẩng đầu chào đón nụ hôn rơi xuống của anh, lúc đầu có chút bị động, nhưng về sau cô lại kiễng chân nhiệt tình đáp lại, cuốn lấy môi và lưỡi anh, ép sát người vào vòng tay anh.
Mạnh Cẩn Ngôn được hôn đến động tình, đôi bạn trẻ mới yêu nhau đã xa cách một thời gian, như một đôi vợ chồng son mới cưới, anh phấn khích nên ôm chặt lấy cô, nhưng anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra, phát hiện nước mắt đang chảy xuống trên mặt Cố Tích.
Mạnh Cần Ngôn giật mình, sau đó hốt hoảng chạy đi tìm khăn giấy để lau nước mắt cho cô.
“Tích Tích, em sao thế?”
Thấy anh bối rối, Cố Tích mỉm cười, nước mắt lưng tròng, vòng tay qua eo anh, dụi mặt vào ngực anh, lau đi những giọt nước mắt sụt sịt nói:
“Không có gì đâu, tại em nhớ anh quá.”
Đã lâu không gặp, Mạnh Cẩn Ngôn.