Tháng Ngày Còn Lại Đều Là Địa Ngục

Chương 1

Cảnh báo: Chương này có cảnh H nhẹ, các bạn cân nhắc trước khi đọc nhé!

Lần đầu viết H, mong các độc giả thông cảm.

Thân ái, chúc ngày tốt lành.

------------------

"Anh hai, em thực sự yêu anh nhiều..."

"Anh đừng bỏ rơi bọn em... Xin anh..."

"Đó là lỗi của anh... Đều là tại anh"

"Anh phải chịu trách nhiệm... Cớ sao không phải một hai lần lại lấy đi trái tim chúng em một cách hồn nhiên vô tình chứ..."

"Thật không ngoan, em nên phạt anh như thế mới nghe lời a...?"

"Đánh đập, tra tấn, làʍ t̠ìиɦ... Anh chọn đi, đều chiều anh hai hết."

Giả dối...

Ác độc...

Là những con quỷ đột lốt sau lớp mặt nạ người...

Giả tạo... Vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được tình yêu là gì...

Tuyệt vọng... Ai đó hãy rủ lòng thương cứu anh... Cầu xin ai đó.

...

Trong một căn nhà nhỏ không tầng, ánh trăng sáng soi rọi xuyên qua lớp khung cửa sổ, lắng nghe tiếng khóc nức nở nhỏ nhẹ của ai một cách vô tình...

Trời hạ xuống đêm tối, căn phòng không quá to, tủ đồ gỗ cũ kĩ, chiếc giường trắng đơn sơ rung kịch liệt, quần áo nhăn nheo vương vãi bất động nằm trên sàn nhà lạnh lẽo...

Người con trai mang trên khuôn mặt xinh đẹp đôi má đỏ ửng hồng hào cười da^ʍ tà liên tục thích thú đưa đẩy hông người nam nhân thở hổn hển dưới thân mình.

Các ngón tay ngọc ngà thon dài nhưng mạnh bạo nắm chặt hai cổ tay đặt trên mái đầu bạch kim tự nhiên của người nam nhân nằm dưới đang khóc rêи ɾỉ cầu xin cậu.Không cho cánh tay anh bất lực cử động.

Cả thân hình mảnh mai đầy dấu vết ái muội trên làn da trắng mịn phô bày trước mặt cậu trai mỹ nhân, toàn bộ cơ thể anh đập vào mắt cậu mê mẩn ngắm nhìn không bỏ sót chi tiết nào.

"Không phải rất đẹp sao An ca của em..." Giọng nói trẻ con dịu dàng khiến bao người phải say mê cuốn hút không ngừng... Nhưng nó lại khiến anh run rẩy sợ hãi thêm... Cậu càng đung đưa đẩy, hậu huyệt thê thảm nhớp nháp càng hút chặt sâu nam căn của tiểu mỹ nhân không dứt.

"A~ anh đây muốn cắn chặt đứt em sao." Bất giác cúi thấp gục mái đầu đen dựa trên chiếc bụng của anh rên một tiếng, đôi mắt ẩm ướt vô thức nhắm lại, mồ hôi trề chạy xuống trán, cảnh sắc nóng bỏng, làm cậu sướиɠ phát điên lên được, sắp ra nữa rồi...

Bất lực đau khổ để cậu em trai tùy ý chơi đùa cơ thể anh, không còn sức khép đôi chân thon dài non nuốt nuột nà của mình, vô thức dang rộng.

Chỉ biết vùi đầu sâu vào gối nức nở rêи ɾỉ cầu xin người phía trên dừng lại: "Ư... mm... u.. a... đừng làm nữa... ư." Nước mắt tuyệt vọng chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt anh.

Tiếc thay mỹ nhân vô cảm để ngoài tai.

Một tay giữ chặt hai tay anh không cho động đậy, tay còn lại thuận ý vuốt ve chơi đùa điểm nhạy cảm trên thân thể anh trai ửng hồng đầy mồ hôi quyến rũ, ôn nhu đáp trả nụ hôn nhẹ thơm trên khéo mắt đỏ khoe của người anh trai đáng yêu này.

Lần lượt dời bờ môi đỏ mọng duy chuyển xuống phía dưới thân thể, mỗi giây đều luyến tiếc rời đi, in lại dấu hôn lẫn vết cắn đỏ, cực kì thê thảm.

Mệt mỏi... Đau nhức... Trái tim nứt từng mảnh... Anh buồn ngủ... Nhất thời nhắm mắt... Cầu nguyện có thể thời gian trôi qua khoảng khắc đáng sợ đầy ác mộng đi qua thật nhanh lần nữa... Anh mệt...

"Gia Kỳ, anh đừng đờ ra chỗ chứ, không vào à?".

Cậu bỗng nhiên vui vẻ hồn nhiên gọi tên người đó... Anh giật mình đôi mắt xanh dương ảm đạm giây chốc mở to hết mức... Ánh sáng đèn chiếu xuống phô bày tư thế xấu hổ ngay trước mặt bọn họ, cứng đờ nhìn bóng dáng cao gầy mở toang đứng yên cạnh cửa.

Gia... Kỳ...

Sắc mặt người nam nhân dưới thân tiểu mỹ nhân trắng bệt đến dọa người.

Vội vàng lo sợ phản kháng cậu em trai, hai chân cứ vung loạn xạ vùng vẫy cố gắng thoát khỏi người đang cưỡиɠ ɧϊếp anh...biết sắp có chuyện không lành xảy ra.

"Anh đừng làm loạn nữa thật không ngoan."

Người con trai xinh đẹp đột nhiên nhíu đôi mày thanh tú tức giận giọng điệu đầy khó chịu nhìn anh trai mình nhắc nhở, anh cứ vùng vẫy như vậy làm nam căn của cậu dần rời ra khỏi hậu huyệt ẩm ướt của anh a...rõ ràng cậu không thích như vậy.

Anh trai không để tâm lời em trai buồn bực toàn ý nhắc nhở, vẫn cố gắng chút sức lực đẩy cậu ra khỏi người mình nhưng không thành.

Mỹ nhân khó chịu thật rồi.

Tay mạnh bạo nắm chặt cổ tay anh, in hằng vết đỏ trên tay, sức lực mạnh khiến anh không khỏi kêu đau một tiếng.

Đôi tay còn lại như điêu khắc đẹp hoàn mỹ vòng qua eo anh ôm chọn lấy, thân thể đẹp đẽ không tì vết dán chặt thân người tàn tạ anh, gục đầu vai anh trai đồng thời đưa đẩy húc mạnh hông, nam căn đi vào sâu, chạm lấy điểm G của anh khiến du͙© vọиɠ mỹ nhân càng tới đỉnh.

"Dừng... Dừng lại!!"

"A~"

Dòng chất trắng đυ.c nhiều lấy chảy ra hậu huyệt hồng hào của người anh trai, bắn bên trong, khuôn mặt đỏ bừng, nước miếng vô tình chảy nhiễu ra miệng, dâʍ đãиɠ vô cùng.

Mỹ nhân dụi vào cổ anh, đỏ hồng thỏa mãn thở hắt một hơi, hài lòng mỉm cười ranh mãnh.

"Anh muốn "vào" không?"

Tử Kỳ mỉm cười háo hức như một đứa trẻ, luyến tiếc dời đi thân thể anh hai, khoe khoang cơ thể trắng nõn mịn màng, ngỏ lời người trước mặt mình-người anh thứ hai của cậu.

Gia Kỳ đứng đối diện cũng không thua kém cậu chút nào.

Hắn có vài nét điểm tương đồng với cậu, khuôn mặt cân xứng tuấn mỹ, đôi môi xinh đẹp tuyệt trần, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy lạnh lùng toát ra vẻ hiên ngang mạnh mẽ, kể cả thân thể cao gầy quá hoàn mỹ, các nữ nhân lẫn nam nhân cũng phải đánh đổi tất cả quý giá kể mạng sống chỉ để toại nguyện ngắm nhìn nhan sắc Gia Kỳ dù chỉ một lần...

Hắn không nói gì. Mặc kệ đứa em trước mặt.

Dựa vào cánh cửa cứ nhìn ngắm người anh trai nằm trên chiếc giường lõa người nhiều vết thương tích trông rất đáng thương, hậu huyệt ẩm ướt chảy dưới bắp đùi, dụ hoặc mê người.

Mãi ngắm nhìn đủ, hắn mới tiêu sái bước tới anh trai mình, cúi người mê luyến dịu nhẹ tặng nụ hôn dịu dàng lên trán anh.

"Ngủ ngon, An Kỳ..."

Mông lung mơ màng nghe được giọng nói ấm áp... Anh mệt mỏi nhắm đôi mắt... Dần chìm vào mộng... Vĩnh viễn đừng tỉnh giấc lại...