Tôi Thật Sự Rất Mạnh Tại Dị Giới Sao?

Chương 4

Gian nan quay về phòng, Luca khó khăn đem những món quà được tặng bỏ lên giường.

Với thân phận là người em trai ngoài giá thú của Osborne, thật ngạc nhiên thay khi đến cả những người hầu cũng muốn xếp hàng tặng quà cho cậu.

Có lẽ Osborne cũng biết trước được điều này nên ngày hôm qua mới rước một cái tủ trưng bày được làm bằng những tảng mây mỏng trắng, hoặc là do hắn ra lệnh bọn họ phải làm vậy.

Xếp những món quà thủ công do các người hầu tặng, Luca cảm thán "Mấy người này cũng khéo tay ghê."

Gần cả ngày mải mê với món quà sinh nhật, Luca hoàn toàn quên đi giờ giấc bên ngoài căn phòng.

Hiện tại hoàng hôn đã buông xuống, tiệc cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Osborne cả ngày chẳng thấy đâu bây giờ cũng chịu xuất hiện, hắn thản nhiên đẩy cửa đi vào phòng, vừa vào đã thấy thức ăn của hắn đang ngồi một chỗ đọc sách.

"Em trai của anh." hắn mỉm cười đi đến, chẳng hề quan tâm quần áo trên người có bị nhăn hay không mà ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Ò." Luca lười nhác đáp lại, sự tập trung lần nữa quay về những trang sách.

Osborne cũng không có ý định làm phiền, dù gì vẫn còn rất sớm, hắn ngồi ở đây chủ yếu là để ngửi mùi hương của Luca cho đỡ thèm một chút.

Nhìn em trai ham học hỏi thế này, ác quỷ tri thức như hắn rất thích nha.

Dù sao cũng đã ở chung với nhau vài tháng, ngày nào Osborne chẳng được Luca cho ăn vào mỗi đêm.

Chỉ có hắn mới biết được Luca đang ngon theo từng ngày.

Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng, Osborne chăm chú ngắm nhìn Luca trong bộ dạng nghiêm túc. Từ lúc bắt gặp được cậu, hắn chưa bao giờ ngừng việc thôi nghĩ đến đứa trẻ này.

Ngoại trừ lúc ngủ trông thật vô hại ra thì ở mọi lúc mọi nơi, Luca luôn rất cảnh giác và tỏ ra là một người khôn ngoan, có lẽ đây là bản năng sinh tồn của cậu.

Chỉ có Osborne biết được Luca đã nhìn thấy những gì trong vài tháng tồn tại ở đây, tất nhiên cậu đã rất khôn ngoan khi không hỏi gì về chúng.

Hắn thật sự hài lòng về việc này.

Nhớ lại Luca trước khi được hắn trao cho một cơ thể khỏe mạnh, đứa nhỏ ấy ốm yếu đến mức đá nhẹ một cái cũng đủ khiến cậu chết đi.

Bây giờ thì nhìn xem, vài tháng được nuôi dưỡng tốt, Luca đã trở nên có thịt hơn xưa.

Làn da trắng trẻo mịn màng, ngũ quan ưa nhìn luôn toát lên sự tươi tắn, khiến người khác để ý nhất chính là mái tóc và đôi đồng tử cùng sở hữu màu hồng nhạt. Mặc dù không phải loại màu sắc quý hiếm gì nhưng đặt lên đứa trẻ như Luca lại có chút đặc biệt, nói thế nào nhỉ?

Nhìn thật vô hại.

Đúng vậy, vô hại một cách khiến người khác lơ là cảnh giác.

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của Osborne, hắn chậm rãi đứng dậy, phủi thẳng trang phục của bản thân rồi tủm tỉm cười với Luca, "Được rồi em trai, tối nay là dành cho em."

Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm cả bầu trời, mặt trăng đêm nay vừa to vừa sáng, gần như muốn chiếm trọn gần hết bầu trời.

Luca không rõ vì sao mặt trăng có thể to như vậy, sau khi hỏi Osborne thì cậu được nhận câu trả lời rằng:

"Đêm nay trăng đẹp, còn lại là sinh nhật của em trai thì phải bay lên cao để ngắm nhìn rõ hơn chứ sao."

"…"

Nghe có vẻ như là hành vi quăng tiền vào những tiểu tiết kiểu này khá được người giàu ưa chuộng tại đây, nhỉ?

Và thế là, sinh nhật năm sáu tuổi cũng là lần đón sinh nhật đầu tiên tại thế giới này của Luca được diễn ra trên bầu trời.

Thật khó mà tin được mảnh đất mà dinh thự được xây lên lại có thể biến thành đảo bay chỉ trong nháy mắt, làm quý tộc giàu đến vậy sao?

Với thân phận là nhân vật chính của đêm nay, Luca hít một hơi thật sâu, bắt đầu theo Osborne đi đến đại sảnh.

Là một đứa trẻ được nhặt về, dù thông tin đã được truyền ra xa nhưng chưa ai biết ngoại hình của Luca như thế nào, hiển nhiên đêm nay cũng trở thành ngày cậu được Osborne trao cho thân phận.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Luca chính thức trở thành Luca Bridget.

Và cả Oralie nữa, sự xuất hiện của bé con dễ dàng thu hút mọi sự chú ý, mặc dù đêm nay là của Luca nhưng Oralie được mọi người bao quanh rất lâu, tất nhiên Osborne sau khi giới thiệu cậu và Oralie xong thì cũng biến mất tiêu.

Bữa tiệc diễn ra tựa như những bức tranh mà Luca từng thấy trong các câu chuyện cổ tích, một không gian sang trọng và tràn ngập mùi tiền.

Hôm nay Luca mặc lễ phục gọn gàng tươm tất, mái tóc mọi khi được xõa xuống tự nhiên hôm nay đã cột lại gọn gàng, điều này càng làm lộ ra khuôn mặt vô hại non nớt của cậu.

Cả một ngày không ăn được cái gì ra hồn, Luca chẳng nể mặt ai mà thản nhiên tập trung ăn uống.

Trong bữa tiệc ngoài người lớn ra sao mà không có trẻ con được, những đứa trẻ được các quý tộc đem đến đây cũng tầm tuổi Luca hoặc nhỏ hơn một hai tuổi, bọn chúng vô tư đùa giỡn với nhau, tất nhiên cũng có một vài đám trẻ học theo người lớn mà tụm lại trò chuyện trên trời dưới đất.

Luca sau khi thỏa mãn cơn đói, cậu cảm thấy cái bụng này quá đầy rồi nên quyết định rời khỏi vị trí của mình, bắt đầu đi ra vườn dạo bước.

Ngoài vườn tĩnh lặng mát mẻ, bầu không khí tràn ngập khí trời này thật dễ khiến người khác thoải mái, cậu vui vẻ đi đến cây cổ thụ quen thuộc, nơi đó có một cái xích đu do chính Osborne làm cho cậu.

Càng bước lại gần, Luca càng thấy rõ ở cạnh cây cổ thụ đang có đám nhóc lấy chân đá đá cái gì đó, đã vậy còn nói ra những lời lẽ không hay ho, thật dễ khiến cậu nhớ đến đả nữ Andrea.

"Ây cái thằng nhóc ngoài giá thú như mày sao lại xuất hiện ở đây? Mày với thằng nhóc kia chẳng khác gì nhau, đều là một lũ ngoại lai bẩn thỉu!"

"Này sao màu mắt của mày chuyển thành màu đỏ rồi? Trông gớm chết đi được, còn nhìn tụi tao như vậy nữa thì coi chừng bị mù vĩnh viễn đi?"

Luca đứng ở không xa lắm nhìn cảnh này, nghe đám nhóc đó nói đến "thằng nhóc kia", cậu liền biết đối phương đang ám chỉ mình.

Cậu thở dài.

Dù sao thì những người con ngoài giá thú đều không được tôn trọng mà, đã vậy còn là của quý tộc nữa.

Chợt lúc này, từ đằng sau truyền đến tiếng hô của một bé gái, nghe cũng thật hùng hồn, "Này đám người kia!"

Luca theo phản xạ quay lại, trước mắt cậu liền xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy nhanh đến, mái tóc đỏ rực cùng đôi mắt xanh đó thật khiến người khác nhớ mãi khó quên.

Cô gái ấy chạy ngang qua cậu, trong lúc đó còn liếc xéo Luca một cách chán ghét, cậu liền ý thức được đối phương đã hiểu nhầm cậu thành người có liên quan đến đám nhóc kia.

Đám nhóc đó thấy có người chạy đến, quay lại liền nhận thức rõ đối phương là ai, sự hoảng sợ nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt, mặc dù có chút mất mặt nhưng cả đám đành phải bỏ lại người mà chạy đi.

"Hừ, dám làm mà không dám nhận, đám người các ngươi sẽ bị nguyền rủa!"

Cô gái hét lên xong thì xoay người đỡ lấy cậu bé bị đám nhóc vừa rồi dẫm đạp, đối phương trông rất ảm đạm, cả khuôn mặt toát lên sự buồn bã u sầu, trong đôi đồng tử ấy cũng chẳng còn chút ánh sáng nào.

"Này bạn gì ơi, vẫn ổn chứ?" cô đỡ cậu bé dựa vào thân cây, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng.

Thấy đối phương không trả lời, cô liền nhìn qua Luca đang chậm rãi ngồi lên xích đu, vừa đung đưa vừa hóng chuyện.

Thấy vậy, cô bé cau mày hỏi "Này bạn kia, sao thấy mà không giúp?"

Luca thản nhiên đáp, "Tại sao phải giúp?"

"Mẹ bảo gặp chuyện bất bình phải bước lên cứu giúp." cô bé khịt mũi nói lại, trên mặt còn toát lên vẻ tự hào vì đã nghe theo lời mẹ.

"Thế mẹ của bạn có bảo giúp rồi sẽ lấy oán báo ơn không?" Luca thản nhiên hỏi ngược lại.

Cô bé không nghĩ đến còn có cái này, nhất thời không biết phải nói gì. Chần chừ một lúc, cô đành phải ỉu xìu nhờ sự trợ giúp "Này bạn gì ơi, bạn có thể giúp mình một chút không?"

Luca nhướng mi, "Ồ, giúp rồi mình được gì?"

"Mình sẽ cho cậu vài viên kẹo mình có." cô bé thẳng thắn trả lời, "Loại kẹo này rất hiếm đó nha, ăn vào chắc chắn bạn sẽ rất thích!"

"Vậy sao?" Luca hiếm khi tò mò về những viên kẹo, dù gì từ lúc đến đây tới giờ cậu chưa thử những món ăn mà trẻ con hay ăn bao giờ, "Đó là kẹo gì?"

"Kẹo Chup Chup nha." cô bé vui vẻ nói, dứt lời còn lấy từ trong túi cột bên hông ra những viên kẹo được gói gọn một cách xinh xắn, "Đây nè, bạn giúp mình một chút, những cái này đều là của cậu."

"Được thôi."

Luca làm theo những gì cô yêu cầu, đó là xem vết thương trên người cậu bé kia, nhìn cậu bé chẳng có chút phản kháng gì với việc đυ.ng chạm của Luca, nhưng chỉ có cậu biết được rằng đối phương đang rất đau và sợ hãi.

Chỉ là nếu phát ra tiếng kêu gì đó, cậu bé sẽ bị đánh nữa thì sao đây?

"Cởi như vậy được chưa?" Luca nhìn qua cô gái đã xoay người ra chỗ khác.

Cô đỏ mặt lúng túng đáp lại, "Mình không biết nữa, bạn nói lại những gì bạn thấy được không?"

"Chỉ có mấy vết bầm tím thôi." Luca nhìn lướt qua những vùng da thịt bị các màu sắc tím khác nhau che khuất.

"Được rồi, mình hiểu rồi." cô vội vàng lục trong túi nhỏ, lấy ra vài lọ sứ được đậy kín, nhắm mắt lại đưa cho Luca "Bạn đem cái này bôi lên mấy vết bầm tím đó giúp mình nữa nha."

"Ò." Luca nhanh chóng cầm lấy, làm theo lời của đối phương.

Mở lọ xứ ra, một mùi hương dễ chịu ngay lập tức truyền đến mũi cậu, cậu bé cũng ngửi thấy được nên nhất thời thả lỏng tâm tình, bắt đầu cử động ngón tay.

Luca đem chất lỏng bôi lên những vết bầm, trước sự chứng kiến của Luca và cậu nhóc, vết bầm nhanh chóng tan đi, để lại làn da không tì vết.

"Thần kỳ vậy?" Luca ngạc nhiên thốt lên, cậu quay sang hỏi cô gái "Đây có phải ma thuật không?"

"Tất nhiên là không rồi." cô gái hừng hực đáp, "Đây chỉ là dược phẩm cấp trung thôi."

Luca gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu mau chóng chỉnh lại trang phục cho cậu nhóc, sau đó trả lại bình sứ cho cô gái. Cậu thật sự tò mò về dược phẩm này, vì thế quyết định hỏi đối phương "Bạn tên là gì?"

Cô gái thấy Luca có ý muốn kết bạn với mình, vì vậy liền vui vẻ trả lời "Mình là Rowan, Rowan Esperanza, người con duy nhất của mẹ Fidelma."

Cảm thấy chưa đủ, Rowan hớn hở nói tiếp "Bà ấy là một thương nhân đơn độc siêu tuyệt vời luôn đó!"

Fidelma Esperanza?

Luca chợt nhớ đến cái tên này đã nghe qua ở đâu.

Này chẳng phải là một trong những đối tác làm ăn lâu đời của Osborne sao?

Nghe Osborne bảo Fidelma có một người con gái bằng tuổi cậu, thì ra đối phương đã ở trước mắt.

Trước sự mong chờ của Rowan, cậu chậm rãi nói "Mình là Luca, Luca Bridget, người em trai ngoài giá thú của bá tước Bridget."

Em trai ngoài giá thú?

Cậu nhóc vốn còn đang ngồi dựa vào gốc cây bỗng chốc ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử đen láy giờ đây chỉ phản chiếu lại bóng hình của Luca.

Dưới ánh trăng sáng, mái tóc của Luca càng trở nên mềm mại, cậu nở nụ cười mỉm, tư thái tràn ngập sự tự tin và thoải mái.

Đều là ngoại lai như nhau, vì sao người kia lại rực rỡ như vậy?

Cậu nhóc không thể hiểu được.

"Luca …"

Thấy có người gọi, Luca liền nhìn về phía cậu nhóc đang ngồi ngốc ở gốc cây.

Chẳng biết vì sao gió bắt đầu thổi mạnh, Rowan thấy vậy đành kéo cậu nhóc lên, hỏi "Này bạn gì ơi, còn đau không?"

Đối với sự hỏi thăm tử tế đột ngột này, cậu nhóc có chút ngập ngừng không thích ứng được, thế nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu.

Loại thuốc vừa rồi bôi lên rất thoải mái.

"Vậy thì tốt rồi." cô vui vẻ nói, "Mình là Rowan, bạn kia là Luca, còn bạn tên gì?"

"À …" cậu nhóc ấp úng, "Beck, chỉ Beck thôi."

"Được rồi Beck, từ giờ ba chúng ta sẽ là bạn của nhau!"

Rowan thật sự là một người hồn nhiên, muốn kết bạn liền kết bạn.

Cứ như vậy, cô kéo cả hai người bạn đi vào dinh thự, bắt đầu kết nối lẫn nhau từ bây giờ cho đến tương lai sau này.