“Chị, chị đã về rồi? Tai nghe của em đâu?” Mạnh Khiếu từ trong phòng chạy ra, ân cần mà tiếp nhận hành lý của Mạnh Thiển Thiển. Mạnh Thiển Thiển tức giận mà đem một cái túi đưa cho hắn.
Mạnh Khiếu cao hứng mà xoay người đi.
Mạnh Viện Viện đập bàn trợn trắng mắt. Hoàng Tú Cầm ở trong phòng bếp, lập tức hô: “Mạnh Thiển Thiển, quét tước ban công một chút, quần áo trong máy giặt đem đi phơi đi, kêu con mua vé buổi sáng, con thế nào cũng phải mua buổi trưa....”
Vào nhà Mạnh Thiển Thiển mông còn chưa kịp ngồi xuống ghế, cô nhấp nhấp môi, cởϊ áσ khoác, vén tay áo lên, xoay người liền đi ban công. Mạnh Viện Viện ném giẻ lau, đi theo lại đây, nhẹ nhàng mà hô một tiếng, “Chị.”
Mạnh Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười nói: “Chị đã trở về.”
Mạnh Viện Viện nhìn nhìn, gật đầu: “Dạ.”
Cô đi vào ban công, đi đến máy giặt, mở ra, giúp Mạnh Thiển Thiển phơi quần áo. Mạnh Thiển Thiển nhìn Mạnh Viện Viện, trong lòng ấm áp. Lúc này, trong phòng phanh một tiếng.
Ngay sau đó Mạnh Khiếu lao tới, “Chị như thế nào mua loại này? Chị liền mua cái này lừa gạt em?”
Ban công hai chị em ngừng lại, Mạnh Viện Viện nhìn Mạnh Thiển Thiển một cái, Mạnh Thiển Thiển đứng thẳng thân mình, sắc mặt không tốt lắm. Mạnh Viện Viện ném quần áo trong tay, xoay người liền đi ra ngoài.
“Loại này làm sao? Hàng nhái có thể sử dụng là được, em có thân phận gì, còn muốn dùng chính hãng.”
“Mạnh Viện Viện!”
“Mẹ!”
“Mạnh Thiển Thiển, con ra đây!” Hoàng Tú Cầm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm nồi, hướng về phía ban công liền rống. Mạnh Thiển Thiển buông cây chổi, đi ra ngoài.
Trong phòng một mảnh hỗn độn.
Ba cầm quyển sách cũng từ trong phòng ra tới, trên mặt đất là hộp Mạnh Khiếu vứt, tai nghe cũng vứt ở một bên. Mạnh Khiếu nhìn Mạnh Thiển Thiển liếc mắt một cái, quay đầu liền nói với Hoàng Tú Cầm: “Con nói chị ấy mua chính hãng, chị ấy mua cái này, con đến lớp sẽ bị người cười chết.”
Hoàng Tú Cầm sắc mặt khó coi.
“Con lại đi mua cho em trai con một cái mới.”
Mạnh Viện Viện kêu to: “Có thể sử dụng là được, làm gì còn mua cái mới!”
Hoàng Tú Cầm chỉ vào Mạnh Viện Viện, “Con câm miệng!”
Bà ta nhìn về phía Mạnh Thiển Thiển.