Tái Ngộ

Chương 32

Mạnh Thiển Thiển nhìn Thường Tuệ Tuệ đáng yêu, trả lời: “Được hay không, không thử xem như thế nào liền biết.”

Cô cảm thấy thanh âm từ gần đến xa, càng ngày càng mơ hồ, cũng càng ngày càng không giống cô nói. Nhưng mà cô minh bạch, mình cùng Ứng Hạo càng ngày càng xa.

Cũng tốt.

Cũng tốt.

Chu Ngạn cười nói: “Cố lên a, Tuệ Tuệ học muội.”

Thường Tuệ Tuệ khụ một tiếng.

Sau đó, đoàn người đi về phía cửa tây, thuận tiện đi nhìn những con mèo đáng yêu đó. Chu Ngạn nắm tay Mạnh Thiển Thiển, nói: “Chúng ta ở chỗ này quen biết.”

Mạnh Thiển Thiển gật đầu, “Dạ.”

Chu Ngạn lại cười.

Đường Tuyển dựa vào trên vách tường, trợn trắng mắt.

“Vì người khác làm áo cưới a, tôi thật thảm a.”

Chu Ngạn: “.....”

Trở về ký túc xá, Thường Tuệ Tuệ liền thêm WeChat Ứng Hạo, mười phút sau, cô ấy không thể lý giải mà nhăn mày, “Ứng Hạo học trưởng như thế nào không thêm mình?”

Mạnh Thiển Thiển xoa tóc ngồi ở trên ghế, liếc nhìn cô ấy một cái, “Cậu thêm anh ấy?”

“Đúng vậy, anh ấy không phản ứng mình.” Thường Tuệ Tuệ bĩu môi, sau đó lại thao tác vài lần, đối phương như cũ không thêm cô ấy, cô ấy cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mạnh Thiển Thiển nằm xuống, nhìn trần nhà ký túc xá. Cô suy nghĩ phải tìm một cơ hội cùng Chu Ngạn nói cô cùng Ứng Hạo đã từng quen nhau hay không, nhưng hiện tại hai người đang tìm hiểu, ở giữa nhiều ít vẫn có một loại cẩn thận, làm cô có chút khó có thể mở miệng. Mạnh Thiển Thiển gãi gãi tóc, lật thân đi ngủ.

*

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Nguyên Đán, thời gian liền qua thật sự nhanh. Năm mới sắp đến, trường học thông bố thời gian nghỉ. Mạnh Thiển Thiển đặt tàu cao tốc trở về.

Chu Ngạn ở Lê Thành, phương hướng cùng cô đối lập. Anh ấy đặt ngày mai, hiện tại là buổi chiều hơn 3 giờ trước tiên đưa cô đi trạm tàu cao tốc, đứng ở cổng soát vé, đầu ngón tay anh ấy quấn khăn quàng cổ cho cô, cười nói: “Anh cảm giác em có chuyện muốn nói cùng anh.”

Mạnh Thiển Thiển hô hấp rùng mình, cô nói: “Có, qua năm đi?”

Chu Ngạn nhìn cô, gật gật đầu: “Được, có thể đi vào, tới rồi gửi tin nhắn cho anh.”

“Dạ dạ.” Mạnh Thiển Thiển gật đầu, Chu Ngạn đột nhiên lại túm chặt tay cô, sau đó tới gần cô một chút, nụ hôn rơi xuống ở đỉnh đầu cô. Anh đột nhiên đến gần, Mạnh Thiển Thiển có chút ngốc, Chu Ngạn trên người mang theo mùi hương nước giặt quần áo nhàn nhạt, hơi thở hoàn toàn xa lạ kia làm Mạnh Thiển Thiển chớp mắt vài cái.