Chu Ngạn vừa nghe cười nói: “Này không phải tương đương với đổi cái phương thức khác tiêu tiền ra ngoài sao?”
Mạnh Thiển Thiển liếc anh ấy một cái cười nói: “Đáng giá a.”
Chu Ngạn vừa nghe, khóe môi ý cười càng sâu. Sau đó nhìn cô cất tai nghe kia tai nghe, trả tiền, Mạnh Thiển Thiển nhìn trong bóp tiền hồng nhạt của mình còn thừa tiền, tạm dừng chút.
Bởi vì tiền này là mẹ cho, cho nên bà ấy mỗi lần để cô mua đồ vật cho Mạnh Khiếu liền trở nên đúng lý hợp tình. Cô thở một hơi, kéo khóa kéo lên.
Cùng Chu Ngạn rời đi cửa hàng điện tử, đi mua kem, một người một cây. Hai người đi dạo, trò chuyện, cơm chiều ở phố ăn vặt bên cạnh đại học Hải Thành ăn cơm chưng thịt. Ăn xong cơm chiều, hai người trở về trường học, đi đến sân bóng rổ bên cạnh khu dạy học, Chu Ngạn gọi Mạnh Thiển Thiển lại.
“Thiển Thiển.”
Mạnh Thiển Thiển xoay người, “A?”
Chu Ngạn mỉm cười nhìn cô, sau đó tiến lên một bước, nói: “Thiển Thiển, em muốn cùng anh thử xem hay không?”
Mạnh Thiển Thiển sửng sốt, khu dạy học ánh đèn màu cam, có chút ấm, côc nhìn Chu Ngạn mang gương măt tươi cười dịu dàng, nỗ lực mà đi phân tích những lời anh nói này là có ý tứ.
Nửa ngày, cô há mồm nói “Học trưởng...”
“Kỳ thật anh biết em hẳn là chưa quên đi mối tình đầu?” Chu Ngạn đánh gãy Mạnh Thiển Thiển muốn cự tuyệt, Mạnh Thiển Thiển trong lòng nhảy dựng.
Cô nói: “Em hiện tại, học trưởng, kỳ thật em vẫn luôn nỗ lực, em cảm thấy người phải đi về phía trước, chẳng sợ đã từng ăn chính là bánh kem ngọt nhất.”
“Này không phải khá tốt sao? Nếu muốn đi phía trước đi, kia cùng anh thử xem? Được không?” Chu Ngạn cười lại đến gần cô một bước, Mạnh Thiển Thiển ngốc lăng mà nhìn anh ấy.
Chu Ngạn cười dắt lấy tay cô.
Mạnh Thiển Thiển: “Học trưởng... anh hà tất gì.”
“Ai, anh cũng không nói qua yêu đương, anh cũng muốn thử xem....”
Anh cũng muốn thử xem.
Giữa không trung, cách ba bước khoảng cách, Chu Ngạn nắm tay Mạnh Thiển Thiển, dưới ánh đèn, ấm áp mà lại mơ hồ như vậy.
Cách đó không xa.
Trên xe hơi màu đỏ.
Ứng Hạo nắm chặt tay lái, anh lẳng lặng mà nhìn hai người ở khu dạy học, nửa ngày, anh cầm một điếu thuốc, cúi đầu bậc lửa, kết quả bị sặc đến lợi hại, anh chống khóe môi, cách một lớp kính mà ho khan, đầu ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp thuốc lá, sương khói lượn lờ, tan thành khói bụi.
Hai phút sau, xe hơi màu đỏ khởi động, chạy như bay mà đi. Rất nhanh, xe đến cửa quán bar, Ứng Hạo xuống xe, trong miệng hút thuốc, vừa lúc quét tới hai người khác đứng ở cửa.
Lục Lễ cà lơ phất phơ đôi mắt mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng với Lâm Phiêu đứng ở trước mặt hắn. Lâm Phiêu ngạc nhiên nhìn thấy anh.
Ứng Hạo không có biểu tình gì mà thu hồi tầm mắt, đi nhanh mà lên bậc thang. Thấy biểu tình làm lơ lãnh khốc của anh làm Lâm Phiêu trong lòng chấn động, cô ta cắn chặt răng, một phen đẩy Lục Lễ đang ôm eo cô ta ra, dẫm lên giày cao gót đi nhanh mà đuổi theo Ứng Hạo, anh mặc áo sơ mi màu đen cùng quần dài, trong đám người rất dễ thấy, nhưng mà hiện trường quá nhiều người.
Anh đi ngang qua quầy bar, sau đó cầm mũ lưỡi trai đội lên, tiếp theo đi vào một cái ghế dài ngồi xuống.
Lâm Phiêu đuổi tới, anh đã ngồi xuống, cầm lấy bình rượu đang rót rượu. Cả người bị ánh sáng nhiễm đến dã tính mười phần, cô ta đến không làm anh có bất luận cái phản ứng gì.
Lâm Phiêu tiến lên, một phen đoạt lấy bình rượu của anh.
Ứng Hạo nhíu mày, nhấc đôi mắt lên nhìn cô ta.
Lâm Phiêu từ đáy lòng lan tràn một cổ bi thương, tay nắm bình rượu hơi hơi phát run, “Anh trong lòng có người khác, trong lòng anh vẫn luôn có người khác.”
Tác giả có lời muốn nói: Này chương tiếp tục 100 cái bao lì xì, ngày mai thấy.