Sáng hôm sau.
"Reng...reng...reng".
Tiếng chuông báo thức vang lên, lấp ló đâu đó vài tia sáng chiếu vào...Uyên Linh từ từ mở mắt tắt báo thức rồi nhanh chóng thức dậy chuẩn bị thật kĩ càng, cẩn thận để tới Ngô thị nhận công việc.
Sau khi chuẩn bị xong xui cô đi xuống phòng khách thì thấy anh trai mình đã chuẩn bị bữa sáng như chỉ chờ cô xuống ăn thôi.
Thấy cô em gái đang đi từ trên xuống Từ Chí Cảnh vội lên tiếng: "Ăn đi lấy sức còn làm việc nữa".
Uyên Linh đáp: "Thôi được rồi em đi làm đấy". Vừa nói vừa cầm ly sữa lên uống rồi tiến thắng tới cửa để chuẩn bị đi làm.
Từ Chí Cảnh thấy vậy liền chạy theo đưa cho cô miếng bánh mì mà anh đã làm, cho thẳng vào miệng Uyên Linh và nói: " Nỡ lòng nào vứt bỏ đi công sức của người khác như vậy, phải ăn mới có tinh thần làm việc được".
Uyên Linh ngoan ngoãn ăn hết miếng bánh mì rồi tiến đến cửa: "Vậy em đi làm nha, tạm biệt anh trai xíu đi làm nhớ đóng cửa cẩn thận đấy", nói rồi vội vàng đi làm.
Thoáng một lúc, cô đã tới được Ngô thị...hít một hơi thật sau sau đó thở ra lấy lại tinh thần rồi đẩy cửa bước vào. Vừa vào bên trong đã thấy cô nhân hôm qua trong lúc phỏng vấn đi tới nói: "Cô là Từ Uyên Linh phải không?".
Uyên Linh khẽ đáp: "Vâng ạ".
Cô nhân viên liền tiếp lời: "Vậy mời cô đi theo tôi".
Uyên Linh chỉ biết đi theo sau cô nhân viên ấy thôi, bỗng dừng lại tại một căn phòng rất rộng lớn. Cô nhân viên quay sang Uyên Linh lên tiếng: "Đây là phòng của Ngô tổng cũng chính là nơi làm việc của cô sau này", vừa dứt lời thì cô nhân viên gõ cửa phòng.
Có một tiếng nói vọng ra: "Vào đi".
Nghe thấy giọng nói ấy Uyên Linh tự nhiên cảm thấy có chút sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng trấn an bản thân để ổn định lại tinh thần rồi vội theo sau và đi vào trong.
Cô nhân viên cất giọng nói: "Đây là thư kí mới của Ngô tổng ạ", vừa nói vừa đưa tay hướng về phía Uyên Linh.
An Nhiên đang chăm chú làm việc nghe thấy thì dừng mọi hành động đưa mắt ngước lên nhìn.
Thấy vậy, Uyên Linh cũng gật đầu chào một cái.
An Nhiên hướng mắt về phía cô nhân viên rồi nói: "Được rồi, cảm ơn cô".
Cô nhân viên mỉm cười đáp lại :"Vâng ạ, vậy tôi xin phép".
An Nhiên khẽ gật đầu, cô nhân viên cũng nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, An Nhiên khoanh tay lại tựa lưng vào ghế nhìn Uyên Linh một cách chăm chú, một cô gái đáng iu nhưng nhìn kĩ thì lại rất xinh đẹp.
Uyên Linh cảm thấy được cái nhìn dò xét ấy, khiến cô cảm thấy ngại vô cùng liền lên tiếng để có thể thoát khỏi ánh nhìn ấy: "Thưa Ngô tổng, bây giờ tôi nên làm gì ạ?".
An Nhiên hạ ánh mắt xuống đống tài liệu đang làm dang dở để tiếp tục công việc rồi nói: "Pha cho tôi ly cafe đi".
Uyên Linh liền đáp: "Vâng".