Editor: Lý Châu Điểm (22/09/2022)
Ngày gặp mặt Mạnh Tư Ý là một ngày vô cùng bình thường.
Tối qua Chúc Thời Vũ mới lưu một dãy số lạ vào điện thoại, còn chưa kịp trò chuyện thì hôm sau cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Diọng nói ấm áp của đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia, hẹn cô gặp mặt vào buổi sáng.
Lúc đó Chúc Thời Vũ vừa ở bệnh viện cả đêm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cúp điện thoại, cô ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, bàn tay vò rối tóc, mãi sau mới nghe rõ một chút lành lạnh tựa như bạc hà mới bị nghiền nát trong giọng nói kia.
Có vẻ như là một người dễ ở chung nhưng rất khó thân thiết.
Cô nhanh chóng chỉnh trang để ra cửa, nhưng xuống dưới tầng mới phát hiện ngoài trời đã đổ mưa.
Thành phố Ôn Bắc nằm ở miền Nam, hễ đến mùa đông là mưa liên miên, không khí ẩm ướt lạnh giá thấm vào xương.
Mưa không lớn, từng giọt tí tách rơi xuống mái hiên làm ướt cả mặt đất, chẳng rõ lúc nào mới tạnh.
Chúc Thời Vũ ngước mắt nhìn màn mưa, cô thở dài, cam chịu xoay người lên lầu lần nữa để lấy ô.
Đang trên đường đi, bác gái cả lại gọi điện, nói Chu Trân ở bệnh viện không chịu phối hợp điều trị, náo loạn đòi về nhà. Chúc Thời Vũ bảo bác gái đưa điện thoại cho mẹ.
"Lát nữa con sẽ đi gặp người đàn ông kia."
"Ừ, con chú ý sức khỏe nhé."
Nói hai câu gắn gọn, đầu dây bên kia lại yên tĩnh, Chúc Thời Vũ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn nhà hàng trước mặt.
Địa điểm do người kia lựa chọn, vừa khéo hẹn vào giờ ăn trưa, cô cầm điện thoại, đẩy cửa tiến vào.
Đây là một nhà hàng có biểu diễn âm nhạc trực tiếp. Lúc đó có hai ba bàn khách, trên sân khấu có người đang chơi đàn vi-ô-lông, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tai, lững lờ lan tỏa trong không gian.
Khí nóng ập đến, xua tan cái lạnh trên người.
Chúc Thời Vũ nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở vị trí góc bên phải gần cửa sổ.
Trước đó, Chúc Thời Vũ đã xem ảnh của anh.
Người đàn ông mặc áo blouse, thắt cà vạt, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào ống kính.
Đường nét thiếu niên anh tuấn, ngũ quan ưu việt, nếu đăng tấm ảnh cũ này lên mạng thì giống hệt với những tấm ảnh chụp các hotboy thời đại học.
Sau phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Chúc Thời Vũ chỉ đọng lại nghi vấn.
Một người như vậy, vì sao lại tới xem mắt.
Giây phút này, trong đầu cô cũng chỉ sót lại một ý nghĩ duy nhất.
Mạnh Tư Ý còn đẹp trai hơn so với ảnh chụp.
Anh ngồi yên lặng ở đằng kia, áo khoác vắt lên thành ghế, trên người mặc một chiếc áo len trắng, bên trong là cổ áo sơ mi xanh lam, ống tay áo gấp lên lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng gầy.
Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh một chút. Càng hiếm gặp hơn cả là cảm giác giác trẻ trung khiến người khác thoải mái toát ra từ con người anh, hoặc có lẽ bởi lý do nghề nghiệp nên dung mạo của anh có vài phần chín chắn trời sinh, là kiểu khí chất đặc biệt hòa trộn giữa người đàn ông trưởng thành và thiếu niên.
Có lẽ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, người ngồi bên kia ngẩng đầu lên. Chúc Thời Vũ mỉm cười lễ phép với anh, kéo ghế ngồi xuống vị trí đối diện.
Đại khái mất khoảng 3 giây.
Anh mím môi, lên tiếng tự giới thiệu.
"Chào cô, tôi là Mạnh Tư Ý."
-
Không khí trong buổi gặp mặt đầu tiên hai người hơi nhạt nhẽo.
Chúc Thời Vũ thuộc kiểu người phản ứng chậm, cũng chẳng quá hoạt ngôn với người lạ, bác sĩ Mạnh ngồi đối diện nom có vẻ cũng không mấy hứng thú. Sau lời tự giới thiệu, Chúc Thời Vũ đáp lời "Chào anh" rồi tự giới thiệu tên mình. Dường như anh hơi giật mình, vội gật đầu, đôi mắt cụp xuống.
Hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, chẳng nhìn ra buồn vui.
Bên này chẳng có chút tiến triển, sau khi gặp mặt nhau ai về nhà nấy, thi thoảng tán ngẫu vài câu trên Wechat, không nóng không lạnh.
Người nhà của cô lại như đang chuẩn bị nghênh đón chuyện trọng đại gì, thể hiện ra sự nhiệt tình chưa từng có, tỉ mỉ theo dõi.
Bác gái cả làm y tá trong bệnh viện đã nhiều năm, quan hệ thân thiết nhiều. Bác sĩ Mạnh là thanh niên tài tuất nhất trong bệnh viện, mức độ được tranh đón có thể sánh ngang với xa xỉ phẩm số lượng có hạn trong trung tâm thương mại, đắt đỏ mà tinh xảo.
Bác gái thương Chúc Thời Vũ chất phác lại chẳng có chí tiến thủ, ngày Tết Nguyên Đán bèn mượn cớ cảm ơn mời Mạnh Tư Ý đến nhà ăn cơm.
Hai tháng trước, bác trai không cẩn thận bị gãy chân trong lúc làm việc, Mạnh Tư Ý chính là bác sĩ điều trị chính.
Hôm đó Chúc Thời Vũ mặc chiếc váy mùa đông, bên ngoài khoác thêm áo lông dày, chất vải mỏng nhẹ mềm mại ôm lấy đường cong cơ thể, dung mạo xinh đẹp khoe ra vài phần nữ tính.
Mấy hôm trước Chu Trân mới xuất viện. Bệnh tim của bà đột nhiên tái phát, phải nằm viện điều trị hơn nửa tháng, đến khi bệnh tình ổn định lại xin về nhà tĩnh dưỡng.
Hiện tại trong nhà không ai dám làm trái ý bà, hôm qua cha Chúc không cẩn thận làm vỡ một cái cốc còn phải cẩn thận thận từng li từng tí.
Chúc Thời Vũ ăn mặc thật đẹp theo lời mẹ dặn, trước khi ra khỏi nhà còn đi đôi ủng da dê ném trong tủ mấy trăm năm chưa đυ.ng tới.
Ngoài trời hôm nay không mưa, nhưng lại âm u, gió rất lớn.
Lúc Chúc Thời Vũ tới nơi thì nhà của bác gái cả đã vô cùng náo nhiệt. Ngoài hai người lớn thì chị họ của cô hôm nay cũng dành thời gian về nhà một chuyến, còn đưa cả hai đứa con đến.
Bác trai bác gái kết hôn sớm, chị họ của Chúc Thời Vũ lớn hơn cô năm tuổi, mấy năm trước đã lập gia đình, đứa nhóc thứ hai năm nay cũng đã được ba tuổi, bây giờ đã biết đi và nói chuyện.
Bấy giờ hai đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng khách, chị gái cầm miếng ghép hình giơ lên cao, em trai muốn giật lấy, còn có một người nữa ngồi giữa hai đứa trẻ.
Mạnh Tư Ý mặc một chiếc áo khoác đen, áo khoác hơi rộng, lộ ra chiếc áo len màu be.
Anh hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống che đi một phần gương mặt, góc nghiêng cũng rất dịu dàng.
"Được rồi, chú ghép cho mỗi người một cái nhé."
Lạ thay, Chúc Thời Vũ nhận ra sự kiên nhẫn dỗ dành từ giọng nói của anh.
"Dì nhỏ ơi, hôm nay dì đẹp lắm í!" Cháu gái tinh mắt nhìn thấy cô đầu tiên, miệng ngọt xớt khen ngợi.
Tiếp sau lời khen của bé là một ánh nhìn chăm chú. Mạnh Tư Ý dừng tay, ánh mắt hướng lên người cô, dừng lại vài giây.
Không khí dường như yên lặng trong giây lát, như thường lệ, Chúc Thời Vũ cong môi, mỉm cười xoa đầu bé.
Đợi đến lúc đứng dậy quan sát lần thứ hai, Mạnh Tư Ý đã rời mắt từ lâu, tranh ghép hình chỉ còn một góc cuối cùng là hoàn thành.
Bữa cơm này chẳng tẻ nhạt chút nào. Bác gái cả là người hiểu biết rộng, những chuyện lặt vặt trong bệnh viện đều nằm lòng, Mạnh Tư Ý tiếp lời bác, thi thoảng lễ phép gật đầu.
Hai đứa trẻ đáng yêu của chị họ được mọi người rất thích. Hai bé cứ kéo tay áo của anh giòn giã gọi "anh trai", giọng trẻ con non nớt làm mọi người trên bàn ăn không hẹn đều bật cười. Mạnh Tư Ý cúi đầu gắp thức ăn cho hai bé, nhẫn nại chiều chuộng.
Chị họ thỉnh thoảng nói xen vào mấy câu, buôn dưa lê với Chúc Thời Vũ những chuyện trong nhà. Bác trai một mình nâng cốc, đắc ý nhấm nháp một ngụm rượu nhỏ, bị bác gái tinh mắt phát hiện lườm nguýt, bác trai lại ngượng ngùng đặt ly xuống.
Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn, ánh đèn mờ chiếu sáng trong phòng khách.
Mọi người vui vẻ hòa thuận, lờ đi sự khách sáo và lạ lẫm, thoạt nhìn khá giống như một gia đình hòa thuận.
Cơm nước xong, Chúc Thời Vũ bị bác gái cả tiễn ra cửa.
Mạnh Tư Ý đứng một bên, bác gái nhiệt tình dặn đi dặn lại.
"Tiểu Mạnh à, làm phiền cháu đưa Tiểu Vũ nhà bác về nhà nhé. Trên đường nhớ chú ý an toàn, lái xe cẩn thận..."
"Không phiền ạ, đều là chuyện cháu nên làm." Mạnh Tư Ý gật đầu, thái độ cực kì tốt. Biểu hiện tối nay dường như muốn bày tỏ thái độ gì đó, bác gái cả vui đến mức nở hoa rồi, nhất thời không kìm được buôn chuyện.
"Tốt tốt tốt, cháu là một đứa bé ngoan." Bác gái cười tít mắt nắm chặt tay anh, "Bác nói cho cháu nghe nhé, Tiểu Vũ nhà bác cũng là một đứa trẻ ngoan, trình độ học vấn dung mạo mọi mặt đều không tệ. Từ nhỏ tới lớn mấy thằng nhóc theo đuổi con bé xếp cả hàng dài, bác nhớ lúc còn đi học có một cậu ngày nào cũng đứng trước cửa nhà đưa bữa sáng cho con bé..."
"Bác ơi..." Chúc Thời Vũ nghe đến đây ngượng chín cả người, vội vàng ngắt lời.
"Không còn sớm nữa, chúng cháu nên về rồi ạ."
"Úi chà, thế các cháu mau đi thôi, đứng thêm chút nữa sẽ khuya mất."
Cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi xuống, cuối cùng xung quanh cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chúc Thời Vũ và Mạnh Tư Ý đứng một mình trong thang máy, đột nhiên cảm giác không khí yên tĩnh quá mức.
Thời gian di chuyển ngắn ngủi vài chục giây mà cứ ngỡ như đã qua mấy chục phút.
Cửa thang máy vừa mở ra, Chúc Thời Vũ đã vội vàng bước ra ngoài, không khí mát mẻ và cơn gió lạnh từ ngoài ập tới khiến cô rụt cổ theo phản xạ.
"Mặc ít thế không lạnh sao?" Cuối cùng người bên cạnh cũng chủ động lên tiếng hỏi thăm câu đầu tiên kể từ lúc hai người ở riêng.
"Tạm ổn." Chúc Thời Vũ không nhìn anh mà hướng mắt về phía màn đêm, theo phản xạ kéo áo khoác kín lại, trả lời theo bản năng.
"Mẹ tôi dặn phải ăn mặc đẹp một chút."
-
Lúc ấy Chúc Thời Vũ cũng chỉ ăn ngay nói thật, trả lời một câu trần thuật mà chẳng suy nghĩ quá nhiều, hàm ý trong câu nói đó đến chính bản thân cô còn không rõ.
Nhưng mà chưa tới hai ngày Mạnh Tư Ý đã chủ động hẹn cô gặp mặt
Vừa khéo vào cuối tuần, hai người đến trung tâm thương mại gần đó ăn cơm xem phim, lúc ra ngoài mới phát hiện ngoài trời đã đổ mưa từ lúc nào.
Giống hết với ngày đầu tiên hai người gặp mặt. Tí ta tí tách, ướt cả mặt đất.
Mạnh Tư Ý đi vào cửa hàng bên cạnh mua ô, chỉ mua duy nhất một chiếc. Trận mưa này tới đột ngột, ô trong cửa hàng đã bị mua hết nhẵn.
Mưa mùa đông lất phất dày đặc, mặc dù chiếc ô vừa vặn che cho hai người khỏi những giọt mưa lạnh buốt nhưng dưới chân lại không ổn, giày đã bị thấm ướt nước mưa.
Đoạn đường từ trung tâm thương mại về nhà chưa tới mười phút, Mạnh Tư Ý đưa cô đến cửa nhà mới lên tiếng tạm biệt.
"Ô để lại cho cô, tôi gọi xe về thẳng nhà."
"Vẫn chưa ngớt mưa, tôi đến nhà rồi, anh cầm ô dùng đi."
Chúc Thời Vũ đẩy chiếc ô về, hai người giằng co vài giây, anh không từ chối nữa.
"Được."
Lễ phép khắc chế, tiến lùi có chừng mực.
Cả quá trình đều tràn đầy sự đứng đắn của người trưởng thành.
Giống như buổi hẹn hò của hai người hôm nay.
Tựa như nước chanh thêm muối biển, khẩu vị thanh đạm nhưng lại có vị ngọt hậu nhàn nhạt như có như không.
Chúc Thời Vũ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Mạnh Tư Ý biến mất sau cửa tiểu khu, cô đi lên tầng, lấy chìa khóa mở cửa.
Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên.
Chu Trân đang ngồi trên ghế sô pha lập tức quay đầu nhìn lại, lên tiếng dò hỏi: "Hôm nay đi gặp mặt Tiểu Mạnh thế nào? Có mời cậu ấy lên nhà ăn cơm không?"
"Còn quá sớm. Để lần sau đi ạ." Chúc Thời Vũ cúi đầu thay giày, qua loa lấy lệ. Chu Trân gấp đến nỗi đứng phắt dậy, âm lượng đã cao lên.
"Lần sau là bao giờ, mỗi lần hỏi con đều nhận được câu trả lời thế này! Mẹ nói cho con biết, nếu như lần này không vừa ý Tiểu Mạnh thì con về làm việc cho mẹ. Vừa khéo dì nhỏ của con nói thư viện trong thành phố còn thiếu một người, mẹ bảo dì sắp xếp cho con vào đấy làm việc."
"Mẹ! Không phải đã thống nhất là sẽ không can thiệp vào công việc của con sao?" Chúc Thời Vũ quay đầu, lông mày nhíu lại.
"Lúc đó cũng nói điều kiện tiên quyết là con phải kết hôn, dù sao công việc và kết hôn, con nhất định phải chọn một."
"Trừ thành phố Ôn Bắc ra, con cũng đừng hòng đi đâu nữa!" Một câu cuối cùng chắc như đinh đóng cột.
Cảm giác bất lực quen thuộc từ sâu trong l*иg ngực trào lên, tất cả những lý lẽ đều trở nên vô nghĩa bởi những mâu thuẫn không thể hòa giải được tích tụ theo thời gian.
Chúc Thời Vũ im lặng, ngồi xổm xuống cởi giầy.
Giữa chừng, đôi giày trong góc tủ đập vào mắt cô.
Là đôi giày cô đã đi vào ngày gặp mặt đầu tiên với Mạnh Tư Ý.
Đôi giày da màu trắng thắt dây cổ thấp, đi vào sẽ lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh tế.
Khi đó còn chưa lạnh như bây giờ, cô mặc một chiếc váy kẻ dài ngang đầu gối, lúc che ô bước ra khỏi nhà hàng, cô vô tình giẫm phải một vũng nước nhỏ mặt đường.
Vết bẩn bắn lên làm ướt cả mắt cá chân và mũi giày.
Mạnh Tư Ý che ô ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau đi vết bẩn trên chân cô.
Mưa phùn mịt mù, gió cuốn theo không khí lạnh giá.
Chúc Thời Vũ đứng đó cúi đầu, chiếc dù màu xanh thẫm che kín khuôn mạnh anh, chỉ có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng khi chiếc khăn tay chạm vào da.
Lễ phép, nhẫn nhại, tỉ mỉ.
Công việc tốt, không có thói quen xấu, thích trẻ con, phẩm hạnh đoan chính.
Đây là những ưu điểm của Mạnh Tư Ý mà công tổng kết được sau một tháng tiếp xúc ngắn ngủi.
Dù xét ở phương diện nào, dường như trong tương lai anh cũng sẽ trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.
Trong lúc không hề hay biết, Chúc Thời Vũ đã ngồi xổm như vậy rất lâu, giống như ngày Mạnh Tư Ý che ô ngồi xổm bên cạnh cô.