Nghịch Thiên Manh Thú: Độc Phi Quá Cuồng Bạo Rồi

Chương 1: Nữ chiến thần mạt thế

Ba ba ba!

Mấy bàn tay tát trên mặt thiếu nữ, nóng rát đau đớn nổ tung trên mặt Chiến Cửu Âm.

Nước Thú Thế, núi Hắc Phong.

Một trận gió lớn mang theo tuyết ào ào quét vào căn nhà tranh, phá tan cửa sổ.

Bông tuyết lạnh băng chui vào cổ Chiến Cửu Âm, nàng giương mắt, một cái đứa bé gái ngạo mạn điên cuồng đạp mấy đạp ở trong bụng nàng.

“Không cần!”

Trên mặt đất Chiến Cửu Âm thống khổ mà quặn bụng lại.

“Đau không?”

Quý Tuyết Liên tươi cười xán lạn, “Đứa con hoang có mẹ không có cha của ngươi này!”

Quý Tuyết Liên hung tợn nhìn biểu muội của mình Chiến Cửu Âm.

Người phụ nữ này đáng chết!

Chiến Cửu Âm không rõ, biểu tỷ của nàng, không phải bị bệnh sao?

Ngày ngày đòi máu của nàng làm thuốc chữa bệnh.

Hôm nay, biểu tỷ sẽ hạ độc thủ với nàng như thế nào đây!

Bàn tay nhớp nhớp dính dính của Chiến Cửu Âm, dùng máu của nàng đổi lấy thuốc chữa bệnh cho biểu tỷ.

Tay nàng bị Quý Tuyết Liên hung hăng dẫm nát, dùng sức nghiền xuống vài cái.

“A!”

Trên trán Chiến Cửu Âm rơi xuống vô số mồ hôi, cả người đều phát run.

Đằng sau Quý Tuyết Liên còn có một thiếu nữ cầm roi tên Quý Mị Mị, ả cắn răng nói: “Trưởng tỷ, con đĩ Chiến Cửu Âm này, thế mà dám quyến rũ Thái Tử điện hạ của tỷ!”

“Ta và Thái Tử...... A!”

Đột nhiên chỗ đau nhức từ xương cùng của Chiến Cửu Âm truyền đến, cả người nàng như một con tôm căng chặt, nhịn không được phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Một cây chủy thủ đâm vào xương cùng của Chiến Cửu Âm, nàng đã đau đến chết lặng, cả người lạnh băng.

Một khối phượng cốt sinh sôi bị Quý Tuyết Liên lấy đi, chỉ còn lại một mảng lông đầy máu, cùng một lỗ thủng nhìn thấy ghê người.

Phượng cốt bị đào, hai viên trứng thú từ trong cơ thể Chiến Cửu Âm rơi ra..

Quý Mị Mị nhìn chằm chằm trứng thú, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, trái lương tâm nói: “Tuyết Liên tỷ tỷ thật có phúc khí, hai viên trứng thú màu vàng, bên trong ít nhất cũng là thánh thú đi!”

“Tiện nhân này thế mà lại có hai viên thú trứng bản mệnh!” Quý Tuyết Liên giận không thể nguôi nhìn Chiến Cửu Âm đã hôn mê nằm trên đất.

Từ nàng tới Quý gia, tổ phụ đối với đứa cháu ngoại Chiến Cửu Âm này, so với cháu gái ruột như nàng còn tốt hơn.

Thế mà còn đề cử nàng làm Thánh Nữ nước Thú Thế!

Cái vị trí kia phải là của Quý Tuyết Liên nàng!

“Trưởng tỷ, hiện tại tỷ mới là chủ nhân của trứng thú, tỷ sẽ là ngự thú sư cường đại nhất của nước Thú Thế chúng ta!” Quý Mị Mị cười vuốt mông ngựa.

“Ngự thú sư? Hừ, ta sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất, mạnh nhất toàn bộ hạ giới!”

Quý Tuyết Liên nắm trong tay phượng cốt và hai viên trứng thú, âm trắc trắc mà cười.

Quý Mị Mị đúng là ngu xuẩn, không biết nhìn hàng như vậy, thế nhưng không phát hiện, hai viên thú trứng này là trứng thần thú!

Phóng mắt nhìn cả đại lục, cũng không có bất luận ngự thú sư nào có trong tay trứng thần thú.

Tiện nhân Chiến Cửu Âm này lại có vận khí tốt như vậy, có hẳn 2 viên!

Chiến Cửu Âm cả người là máu, gian nan ngẩng đầu nhìn biểu tỷ của mình, “Vì sao......”

Ông ngoại và mẫu thân, đại bá hàng năm bên ngoài bảo vệ biên cương, nàng ăn nhờ ở đậu, chưa bao giờ tranh đoạt cái gì với hai người biểu tỷ này

.

Cũng chưa bao giờ đem chuyện các tỷ tỷ khinh nhục nàng nói cho mẫu thân nghe, vì sao họ còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt nàng?

“Đệ nhất mỹ nhân nước Thú Thế, kiếp sau đầu thai cho tốt vào!”

Quý Tuyết Liên nhìn gương mặt trắng bệch của Chiến Cửu Âm, vẫn tuyệt mỹ vô cùng như cũ.

Nàng càng nghĩ càng giận, lấy chủy thủ ra, chém mấy nhát trên mặt Chiến Cửu Âm.

“Không!” Váy đỏ của Chiến Cửu Âm đã ướt đẫm, biến thành một người máu.

“Cô mẫu đúng là phong lưu, không biết đã tằng tịu với tên đàn ông hoang dã ở nơi nào, có thể sinh ra tiểu tạp chủng như ngươi, đi chết đi! Ta sẽ nói với mọi người ngươi đã biến thành ma, còn vị trí Thánh Nữ, ta sẽ giúp ngươi ngồi thật vững vàng!”

Giờ phút này, Chiến Cửu Âm bừng tỉnh đại ngộ:Thì ra, Quý Tuyết Liên đã sớm muốn mạng của nàng, không chỉ cầm đi phượng huyết tẩm bổ thân thể của nàng.

Còn đoạt đi phượng cốt và trứng thú của nàng.

Tất cả những thứ này đều vì ngôi vị Thánh Nữ.

Máu tươi từ trong miệng Chiến Cửu Âm tràn ra, mùi máu xông vào mũi, nàng nhìn về phía hai tỷ tỷ, trong mắt tất cả đều là hận ý cắn răng nói: “Quý Tuyết Liên, Quý Mị Mị...... Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi, mẹ......”

Nàng khóc lóc gọi mẫu thân của mình.

Giờ phút này người nàng muốn gặp nhất là mẫu thân, đáng tiếc mẫu thân còn ở biên quan......

Quý Mị Mị nhìn biểu cảm lạnh lùng đầy hận ý của Chiến Cửu, sau lưng phát lạnh, đây vẫn là biểu muội nhu nhược của ả sao?

Hai thiếu nữ tàn nhẫn độc ác kéo thi thể của Chiến Cửu Âm ra ngoài, trên mặt đất là từng vũng máu.

Ánh trăng sáng tỏ, gió núi lạnh lẽo, Chiến Cửu Âm đau đớn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể lạnh lẽo, mất máu quá nhiều, hơi thở thoi thóp.

Tuyết trắng trên đất bị máu của nàng nhuộm đỏ, cảm giác lạnh lẽo như băng tràn ngập toàn thân, Chiến Cửu Âm ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh thề với trời cao:

Nếu có kiếp sau, nàng tuyệt đối sẽ không làm một “người tốt” yếu đuối dễ bị khi dễ, tự ti nhát gan, mọi chuyện đều xem xét cảm nhận của người khác như vậy nữa.

Nàng Chiến Cửu Âm muốn sống là chính mình, tàn nhẫn, tiêu sái một đời!

......

“Trưởng tỷ, bây giờ phải làm sao?”

“Ném vào Vạn Yêu cốc!” Tròng mắt của Quý Tuyết Liên hơi co lại, thu hồi phượng cốt và hai viên trứng thú, chém một nhát trên cánh tay trái của mình.

Nàng nhíu mày, dùng tay phải kéo đầu của Chiến Cửu Âm, kéo ra bên ngoài.

Bóng dáng của các nàng càng đi càng xa, biến mất trên cánh đồng tuyết mênh mông.

Không bao lâu sau.

Một người phụ nữ trung niên mỹ lệ từ trong phòng sau đi ra, bà lạnh nhạt nhìn bóng dáng ba người rời đi, lạnh lùng nói: “Cửu Âm, đừng trách mẹ, con đã mười sáu tuổi, có một số việc không giấu được!”

Đứa con gái nuôi dưỡng 16 năm, bà làm sao có thể nhẫn tâm xuống tay được!

......

Ba ngày sau.

Chiến Cửu Âm bị phong ấn Vạn Yêu cốc đột nhiên mở mắt.

Trước mắt là nhà tranh, nhìn bên ngoài, nàng thấy cách đó không xa có một cây cổ thụ bị gãy.

Đau đớn từ khắp nơi trên thân thể của nàng truyền đến, nàng gian nan mà đứng lên, sờ chỗ xương cùng của mình, một lỗ thủng đầy máu đang dần dần khép lại.

Nhìn cái đệm mềm mại trên mặt đất, xem ra nàng đã được người cứu.

Chỗ nhánh cây bị đứt gãy không lớn, xem ra có người vào lúc nàng rơi xuống đã tiếp được nàng.

Khả năng đặc biệt trong thân thể nàng, giờ phút này đang điên cuồng chữa trị vết thương của mình.

Lại là giấc mộng này sao?

Là một nữ chiến thần mạt thế dị năng, Chiến Cửu Âm cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, tử vong chỉ là vấn đề thời gian.

Mỗi ngày đấu tranh với Tử Thần, sống lâu một ngày, đều là một loại hy vọng xa vời.

Có điều, Chiến Cửu Âm cảm thấy giấc mộng lần này đặc biệt chân thật.

Đưa mắt nhìn lại, mặt đất đầy tuyết và bầu trời ánh trăng tương giao hô ứng, nàng thất tha thất thểu đi ra ngoài, muốn mau chóng kết thúc giấc mộng này.

Ngoài cửa, ánh trăng rọi vào lu nước to, nàng cúi đầu xuống dò xét, hai tay run run đặt trên lu nước.

Một gương mặt tuyệt mỹ với vào nhát đao trên mặt đầy máu, dao động theo sóng nước, nàng đã bị hủy dung!

“Chiến Cửu Âm!Tỉnh lại cho gia!”

Đầu của nàng chìm xuống lu nước, gương mặt bị thương nóng rát mà đau, nước lạnh xộc thẳng vào xoang mũi củaChiến Cửu Âm, trộn lẫn với mùi máu tươi.

Không phải mộng!

Ký ức của thân chủ Chiến Cửu Âm cuồn cuộn mà đến, nàng cũng hiểu được nguyên nhân cái chết của thân chủ.

Tên, bộ dạng, thân thể đều giống nhau như đúc.

Chiến Cửu Âm cảm nhận rõ ràng đây là một thế giới song song khác.

Nàng tiến vào không gian, xác định linh hồn đã bị khóa, bình tĩnh lại.

“Oa oa, ui, nha đầu, chết tử tế không bằng tồn tại lần nữa!”

Một thanh âm từ trong lu truyền đến, Chiến Cửu Âm lập tức chui đầu ra khỏi lu.

Nước lạnh lăn trên gương mặt của nàng, theo chiếc cổ thon dài của nàng chui vào quần áo.

Nàng nhịn không được rùng mình một cái

“Ai!” Nàng cảnh giác mà nhặt một hòn đá trên mặt đất lên.

“Là ta, nha đầu, ngươi có thể nghe được thanh âm của yêm sao!”

Chỉ thấy một con cóc đang nháy mắt nhìn chằm chằm Chiến Cửu Âm.

“Yêm chính là con cóc anh tuấn nhất trong phạm vi trăm dặm này!” Miệng của nó rất rộng, thật xấu.

Chiến Cửu Âm giờ phút này như một con sói đói.

Nàng đang tự hỏi: Con cóc này có thể ăn được hay không?

Chắc hương vị này cũng giống ếch thôi!

Đói, là cảm giác mạt thế khủng bố nhất, nàng nhường chút đồ ăn cuối cùng cho các chiến sĩ, rốt cuộc vì không đủ thể lực trong chiến đấu mà chết.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, mẹ nó, mặc kệ!

Chiến Cửu Âm búng tay một cái, một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay nàng.

“Xin lỗi, lão tử thật sự quá đói bụng!”

Nghe được lời này, con cóc giơ chân chạy như điên: “......” Ôi trời ơi, đây là chuyện người nên làm sao?

Chỉ thấy trong Vạn Yêu cốc xuất hiện cảnh con cóc điên cuồng chạy trốn, một cô gái thất tha thất thểu truy kích.

Thân thể Chiến Cửu Âm suy yếu đến mức một con cóc cũng đuổi không kịp.

Nàng cảm giác đầu và ngực càng ngày càng nặng, trước mắt tối sầm, dưới chân vừa trượt một cái liền lảo đảo ngã, lọt vào trong một sơn cốc

Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc ngã trên người một con vật lông xù, thịt mum múp.

Nàng gian nan ngẩng đầu, đón nhận một đôi mắt màu xanh lam, Chiến Cửu Âm cúi đầu nhìn lại.

Dưới thân, chân trước của một con hồ ly tuyết trắng chống trên ngực của nàng, mặt đầy thống khổ kinh ngạc kêu lên!