Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 9

Đây là lần đầu tiên Lâm Dã chơi game với Chu Thừa Nghiêu với tư cách là Hawk.

Sao hắn tìm được số này? Đúng rồi, hôm qua hắn cũng tặng quà cho anh, hôm qua Lâm Dã dùng số này livestream.

"Tôi đang livestream." Lâm Dã mở mic, không hiểu sao lúc nói câu này anh có chút căng thẳng, bèn ho khan một tiếng, cầm ly nước cạnh bàn uống một ngụm lớn. Nước lạnh tràn vào trong phổi, Lâm Dã triệt để thanh tỉnh, giọng nói khàn khàn hơi rõ ràng một chút, "Tôi còn hai người bạn."

"Vậy anh tổ đội đi rồi mời tôi." Giọng nói lạnh lùng truyền tới, có một chút nặng.

Lâm Dã tạm ngừng, mới nói, "Được."

Lâm Dã tổ đội lần nữa, Lý Dương và Tây Dữu đã xong trận, Lâm Dã mời bọn họ vào xong mới mời Chu Thừa Nghiêu.

"Đây là ai vậy?" Lý Dương nhìn thấy ID TigerK, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm thấy mình thổi phồng, sao TigerK thật lại chơi game với bọn họ được? Có lẽ là fan hâm mộ TigerK.

"TigerK." Lâm Dã bắt đầu trò chơi.

Trong tai nghe vang lên âm thanh hít khí chỉnh tề, ước chừng nửa phút, Lý Dương nói, "Lão đại, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Chu Thừa Nghiêu yên lặng, Tây Dữu bên cạnh đã phát ra tiếng rít lên, Lâm Dã uống một hớp nước, không hiểu sao lỗ tai nóng rát.

"TigerK thật à? Thật sao? T thần em rất thích anh!" Hôm qua Tây Dữu còn ngoan ngoãn mềm mại dễ thương, bây giờ giống như đổi thành người khác, "Trận đấu nào của anh em cũng xem, không nghĩ tới có thể nhìn thấy T thần sống..."

"Số điện thoại của anh là gì?" Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đột nhiên rơi vào tai.

Lâm Dã sững sờ, Tây Dữu nói, "Anh hỏi em sao?" Nhanh chóng đọc một chuỗi số.

"Không phải." Chu Thừa Nghiêu trả lời không chút lưu tình, ngữ khí lạnh băng, "K thần."

Livestream yên lặng trong nháy mắt, Lâm Dã cảm thấy chỗ nào quái quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Chu Thừa Nghiêu rút 39 vạn trên Weibo, lại tặng anh mười vạn trong livestream, xuất phát từ góc độ của streamer, anh không có lý do từ chối cho phương thức liên lạc.

Lâm Dã tắt mic livestream, đọc số điện thoại của mình qua, vừa mở mic lại thì nghe tiếng Wechat đinh một tiếng. Lâm Dã cầm điện thoại lên nhìn thấy lời mời kết bạn trong Wechat, tên Wechat: TigerK, thật trực tiếp.

Lâm Dã vừa đồng ý, Chu Thừa Nghiêu liền gửi chuỗi số qua, "Vào YY, dùng cái này."

Lâm Dã nhếch miệng, híp mắt, mở YY nhập số phòng, vừa vào liền thấy Chu Thừa Nghiêu đã tới. Anh tắt mic trò chơi, cầm ly nước trên bàn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mới mở mic, "Xin chào."

Chu Thừa Nghiêu gửi cái này ý rất rõ ràng, không muốn nghe hai người kia nói chuyện.

Lâm Dã nhìn màn đạn, tất cả xoát TigerK nói gì với anh vậy? Muốn anh mở mic.

Còn hai mươi giây mới lên máy bay, Lý Dương hỏi nhảy chỗ nào trong tai nghe, Lâm Dã chấm sân bay.

Yêu T Vĩnh Viễn Không Ngừng đưa năm trăm cái hỏa tiễn nhỏ, hỏi, "K thần, anh có thể hỏi TigerK sao không livestream không?"

Lâm Dã điều chỉnh tai nghe, mở miệng, "Sao cậu không livestream?"

"Vừa mới dậy." Giọng nó nặng nề của TigerK truyền tới, có chút chậm chạp, nhưng ngữ khí rất chân thành, "Máy tính để livestream ở chỗ Lý Phi, anh ta còn đang ngủ."

Toàn bộ màn đạn Lâm Dã bùng nổ, điên cuồng xoát T thần.

Màn đạn: "Hôm qua T thần bay Berlin, có phải mệt mỏi không? Sao lúc nói không có tinh thần?"

Màn đạn: "Phì Phì sao có thể thức dậy muộn hơn T thần nhà chúng ta? Tức giận, thảo phạt Lý Phì Phì."

Thì ra Phì Phì là quản lý câu lạc bộ KG Lý Phi? Lâm Dã hậu tri hậu giác.

"Anh muốn thấy tôi?" Âm thanh Chu Thừa Nghiêu đột nhiên vang lên, giọng nói thật dễ nghe.

Lâm Dã sững sờ, nhìn hắn cái gì? "Không có, không phải, cái đó -- "

"Tôi có thể mở video trên Wechat."

Lâm Dã: "???"

Điện thoại vang lên.

Mưa đạn: "..."

"T thần muốn cho anh nhìn anh ấy?"

"T thần anh rụt rè chút đi! Làm gì vậy?"

"Cầu nhìn camera!! Xin anh! K lão đại!"

Lâm Dã hít một hơi thật dài, kết nối video đưa điện thoại tới trước mặt, Chu Thừa Nghiêu mặc áo choàng tắm màu đen dựa vào ghế, có lẽ hắn vừa tắm rửa xong, tóc ngắn cỡ mười centimet ẩm ướt nhỏ từng giọt. Một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, cổ áo kéo có chút thấp, lộ ra đường cong xương quai xanh tinh xảo.

"Nhảy ở đâu?"

Giọng nói Chu Thừa Nghiêu phối hợp màn này, cảnh này vẽ có chút cay.

Lâm Dã cưỡng ép dời mắt, "Nóc nhà chữ C."

"Anh không tiện mở camera?" Tốc độ nhảy dù của Chu Thừa Nghiêu rất nhanh, lúc Lâm Dã bay đến nhà chữ C, đã nghe được tiếng Chu Thừa Nghiêu nhặt shotgun đang nạp đạn trong tai nghe.

Cuống họng Lâm Dã hơi khô, ho khan một tiếng, lúc này mới đẩy cửa nhặt súng. Đối diện một người lao ra, cầm vector bắn vô mặt Lâm Dã.

Lâm Dã bị hạ, Lâm Dã bị gϊếŧ.

Lâm Dã vứt con chuột xuống ném mình lên ghế, bấm mi tâm một cái, anh thất thần. Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Dã quan sát trận đấu Chu Thừa Nghiêu, đứng dậy nói, "Tôi đi lấy thức ăn ngoài."

Ngoài cửa quả nhiên là tiểu ca giao thức ăn, Lâm Dã kéo cửa ra nhận thức ăn.

"Đây là thuốc lá cậu yêu cầu, hai mươi."

Lâm Dã lấy điện thoại ra chuyển hai mươi lăm cho tiểu ca giao thức ăn, "Cảm ơn."

Anh đóng cửa lại để đồ ăn lên bàn, mở hộp thuốc lá thì thấy Chu Thừa Nghiêu trên màn hình đang muốn nhảy cửa sổ, cửa sau lưng liền bị mở ra.

"Tiểu --" tâm cũng chưa nói ra, Chu Thừa Nghiêu quay lại, đạn bắn tới. Chu Thừa Nghiêu tàn huyết, đối phương trực tiếp bị bắn chết, tia máu nhảy trở về phòng. Lâm Dã cầm tai nghe, thanh máu Chu Thừa Nghiêu đã trống không, hắn không có túi máu. Nạp đạn, ném tay cầm laser ra ngoài. Lâm Dã vừa nghe được tiếng bước chân, hắn đã gϊếŧ chết người cuối cùng. Lâm Dã đơn giản muốn huýt sáo, Chu Thừa Nghiêu phản ứng rất nhanh, tuổi trẻ thật tốt.

Lâm Dã lấy điếu thuốc ra cắn, vừa muốn châm lửa thì nghe âm thanh Chu Thừa Nghiêu, "Báo thù."

Lâm Dã xoẹt liền cười ra tiếng, phía trên bên phải máy tính hiện ra ID bắn gϊếŧ, là người mới vừa gϊếŧ mình. Anh thả thuốc lá lại bàn, Chu Thừa Nghiêu nói, "Tôi tự ném bom rồi làm ván mới."

"Không cần không cần." Để vị vua mới của PUBG ném bom tự sát, sợ là sẽ bị fan hâm mộ của hắn phun chết. Lâm Dã mở hộp đồ ăn ngoài, nói, "Tôi ăn sáng."

Lý Dương và Tây Dữu bên kia còn chưa chết, nằm trên giá thép run lẩu bẩy, "T thần cứu mạng!"

Xa xa có người kê bọn họ, hai người rúc vào một chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lâm Dã không khoanh tay ngồi nhìn, Lý Dương đã từng cũng là một tay bắn tỉa, bây giờ thành đội ngũ đầu đường xó chợ.

Bữa sáng là mì hoành thánh nhỏ với bánh bao, chủ quán quên đưa ớt với dấm, lại thêm đường xá xa xôi, hương vị rất là một lời khó nói hết. Lâm Dã ăn hai miếng liền ném qua một bên, đốt một điếu thuốc.

"Ăn xong rồi?" Giọng nói lạnh lẽo của Chu Thừa Nghiêu truyền tới.

Bỗng nhiên lên tiếng, tay cầm thuốc lá của Lâm Dã run một cái xém chút bị bỏng, gảy rơi tàn thuốc mới mở miệng, "Ừm."

Một mình Chu Thừa Nghiêu giải quyết toàn người trong sân bay, Lý Dương và Tây Dữu mới từ trê giá thép xuống, trong giọng nói tràn ngập vui sướиɠ hỏi, "Chúng ta đi đâu?"

Chu Thừa Nghiêu lái xe moto nhanh như gió quay lại, Lý Dương nói, "Vậy tôi đi tìm xe?"

Chu Thừa Nghiêu xuống xe một viên đạn bay về phía Lý Dương, Tây Dữu choáng váng hai giây, Chu Thừa Nghiêu cũng bắn Tây Dữu, ném một trái bom, màn hình ba người liền đen lại.

Lâm Dã: "..."

Gọn gàng mà linh hoạt.

Tiếng kêu thảm thiết của Lý Dương từ trong tai nghe truyền tới, "Có ý gì?"

Màn đạn của Lâm Dã cũng xoát nhanh.

"Tốc độ gϊếŧ đồng đội của T thần thật nhanh!"

"Lần đầu tiên thấy T thần ném bom tự sát, ha ha ha ha ha ha đồng đội vô tội."

"T thần: K đi, tôi cũng đi, chồng hát chồng theo."

"Kết hợp với rút thưởng 39 vạn trên weibo, khà khà.”

Cái gì?

Lâm Dã dập tắt điếu thuốc, mở mic đội đổ trách nhiệm lên người mình, "Vừa rồi sơ xuất, làm lại trận mới."

Âm thanh Lý Dương khó chịu rõ rệt, "Như vậy a, tôi nói sao đột nhiên lại gϊếŧ tụi tôi. Phải lên tiếng chào hỏi, trực tiếp gϊếŧ đồng đội, không hề có một chút thời gian chuẩn bị tâm lý."

Lâm Dã tắt mic đội, Chu Thừa Nghiêu cũng không nói chuyện, hắn mở trận thứ hai. Lần này đổi sang bản đồ Miramar, điểm nhảy không có thay đổi gì lớn, Lâm Dã am hiểu đánh Pecado.

Lâm Dã và Chu Thừa Nghiêu rơi vào nhà thi đấu, có hai đội cũng rơi vào nơi này. Lâm Dã rơi xuống đất nhặt một cây 16A4 quay người hạ rồi gạt một người, xong lại nhảy tới cầu thang hạ rồi tiếp tục gạt người ở đầu bậc thang lầu ba. Chu Thừa Nghiêu cầm một cây shotgun, hắn chơi shotgun rất tốt, bắn một viên chết một người.

Lâm Dã giải quyết hết toàn bộ người trên tầng ba, giọng nói trầm thấp tỉnh táo của Chu Thừa Nghiêu từ trong tai nghe ruyền tới, "Tầng một hai người, tầng hai một người."

Lâm Dã đổi M4 nhảy cửa sổ ra ngoài, tìm tới tầng một.

Lý Dương và Tây Dữu cũng tìm tới, ba người còn lại được giải quyết rất nhanh. Lâm Dã chỉnh hợp vật tư, Tây Dữu nói, "Lâm Dã ca ca, anh có dư đạn 5.56 không?"

"Không có."

"Có dư ít thuốc không?"

"Không có."

Chu Thừa Nghiêu nhảy từ tầng hai xuống, Lâm Dã mắt nhìn trang bị của hắn nói, vẫn là cái shotgun. Anh bỏ M4 từ trên người xuống đất, lại thả một trăm viên đạn 5.56, nói, "Cho cậu."

Lý Dương cách Lâm Dã gần nhất nhặt lên, âm thanh tiện hề hề từ trong tai nghe truyền tới, "Sao cậu biết tôi muốn M4? Cảm ơn."

Lâm Dã cầm Mini14 bắn hạ Lý Dương, mở mic đội, "Không phải đưa cho cậu, thả ra."

Lý Dương để súng xuống, ủy khuất muốn khóc, "Không cần phải vậy chứ."

"Có cần phải." Lâm Dã nhìn Tây Dữu cứu, một phát bắn xuống mặt đất kế bên, "Đạn."

Lý Dương giao toàn bộ đạn ra, Lâm Dã mới buông tha hắn. Chu Thừa Nghiêu đã đến trước mặt, Lâm Dã nói, "Cậu cầm."

Trong lỗ tai là tiếng cười trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu, lần đầu tiên Lâm Dã nghe hắn cười. Âm thanh kia trầm thấp, rất có từ tính, truyền qua tai như máy bay đâm vào màng nhĩ Lâm Dã, trực kích trái tim, trong phòng bỗng nhiên khô nóng.

"Nha." Ngữ khí Chu Thừa Nghiêu chậm chạp, "Cảm ơn."

Hắn nhặt M4 lên, nạp đạn.

Lâm Dã quay đầu nhìn thấy SKS trên lưng Tây Dữu gắn một tay cầm đứng, đầu súng thay đổi, "Người đó, thả tay cầm đứng của cô xuống."

Ai?

Tây Dữu và Lý Dương vẻ mặt hoảng sợ, thống nhất lui lại hai mét, Lâm Dã cầm súng chỉ vào Tây Dữu, "Thả tay cầm đứng xuống."

Tây Dữu: "..."

Nửa phút sau, Lâm Dã thả tay cầm đứng xuống trước mặt Chu Thừa Nghiêu. Mắt nhìn thanh máu Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã lại lấy ra hai bình thuốc giảm đau với một cái adrenalin.