Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 7

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Úc Khải làm theo lời của Đường Hân Nhiên gọi điện thoại.

Giọng nói âm dương quái khí của người đại diện Lý Phi phát ra từ ống nghe.

"Ha, Úc đại thiếu gia, lão nhân gia ngài cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi à?"

Bên cạnh Đường Hân Nhiên dùng khẩu hình ý bảo Úc Khải nói vài lời khách sáo.

Vì thế Úc Khải hỏi toẹt ra: "Mấy lời bôi nhọ trên mạng nói tôi quấy rối tìиɧ ɖu͙© Lâm Nghệ đều là anh bịa đặt phải không? Anh rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi?"

"Ha ha, muốn tôi buông tha cho cậu? Có thể, hiện tại liền đến hội quán Bạch Mã! Hầu hạ các ông chủ vui vẻ tôi sẽ suy xét lại."

Lý Phi buông di động, đắc ý cười lạnh.

Gã còn tưởng Úc Khải này có bao nhiêu năng lực chứ? Dám lơ gã thì thôi, cư nhiên còn hai lần từ chối Vương tổng! Cuối cùng hiện tại còn không phải tới xin tha sao, chờ xem, gã muốn khiến cậu quỳ xuống cầu xin gã, để cậu hối hận về hành động của bản thân!

Gã tắt điện thoại, đối mặt với ông chủ trong phòng, lập tức lại thay một khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng: "Ngài xem, tôi đã nói nhất định sẽ mang cậu ta tới nhận lỗi với ngài mà?"

Trong căn phòng ánh sáng mờ ám của hội sở có năm sáu người đàn ông trung niên, mỗi người đều ôm ấp một người nam nữ xinh đẹp yêu mị.

Ông chủ Vương nghe vậy lộ ra nụ cười vừa lòng, da^ʍ dê nói: "Kỳ thực tôi cũng thích gặm cá có tí xương cứng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà! Chỉ là cái cậu Úc Khải này có chút không biết tốt xấu, lần đầu ném ly rượu chạy lấy người thì cũng thôi, lần sau cư nhiên còn không dám chào hỏi đã chạy mất, làm sao, tôi ăn thịt người sao?"

"Ha ha ha! Vương tổng lợi hại như vậy đương nhiên cậu ta sợ rồi!"

"Vương tổng của chung ta không chỉ ăn người thôi đâu nhỉ?"

"Lần trước không phải có cái thiếu gia ở hội quán đều kêu chịu không nổi sao?"

Một đám đàn ông lớn tuổi màu mỡ nghe được lời này, sôi nỏi phát ra tiếng cười khiến người buồn nôn.

"Ha ha! Sao có thể chứ, là cậu ta không biết tốt xấu thôi, được ngài xem trọng là thiên đại may mắn." Lý Phi cười làm lành nói: "Người trẻ tuổi ấy mà, phải nếm chút đau khổ mới biết được tốt xấu, cánh tay dù sao cũng không thể dài quá đùi."

"Hả? Cho nên rốt cục là tiểu mỹ nhân nào kiêu ngạo như vậy? Ngay cả mặt mũi Vương tổng cũng dám không cho."

"Một diễn viên nhỏ ở công ty của Tiểu Lý, vẻ ngoài chậc chậc chậc......cứ gọi là cực phẩm, ngay cả những người mà chúng ta từng chơi trước đó, cũng không bằng một đốt ngón tay của cậu ta, chỉ là không biết làm việc."

"Đẹp như vậy sao? Ảnh chụp đâu?"

"Tôi cũng tò mò, ai đáng giá để Vương tổng của chung ta nhớ mong như vậy chứ?"

Ông chủ Vương lão nhìn Lý Phi, gã lập tức chân chó nâng di động đưa cho bọn họ xem, bên trong là ảnh chụp chân dung của Úc Khải.

Qua mấy tấm, khiến mấy lão háo sắc nam nữ không kiêng này hai mắt tỏa sáng.

"À, khó trách Vương tổng của chúng ta lại canh cánh trong lòng như vậy."

"Gương mặt này đúng là cực phẩm, sao trước kia không thấy quá cậu ta nhỉ?"

"Mới tiến vào công ty của chúng ta không bao lâu, chưa bị người nào bao qua, thật sự sạch sẽ, nhưng tính tình có hơi cứng đầu." Giọng điệu của Lý Phi quả thực giống như tú bà lầu xanh: "Tôi vì ép cậu ta đi vào khuôn khổ mà phải tốn chút công phu."

"Vậy Vương tổng đúng là được lợi rồi." Có người hâm mộ không thôi.

"Vương tổng, tôi nói này, chờ ông chơi chán rồi đem cậu ta cho tôi nhé?"

"Kim tổng, ông lần trước đoạt nữ ca sĩ mà tôi coi trọng tôi cũng chưa nói gì đâu, lần này dù sao cũng nên để tôi tới trước chứ?"

Mấy người cao cao tại thượng mà thảo luận, giống như Úc Khải không phải một người, mà là một món hàng có thể để bọn họ tùy ý chơi đùa.

Nửa tiếng sau, Úc Khải tới.

Khi cậu đi vào phòng, mọi người sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.

Cậu ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh chụp! Hơn nữa không chỉ tướng mạo xuất chúng, mà còn rất có khí chất.

Tròng mắt ông chủ Vương hầu như dán lên người cậu, gã đẩy người phụ nữ trong ngực ra, vô vỗ ghế sô pha bên cạnh mình, giọng nói nhão nhoẹt khiến người buồn nôn: "Tới đây nào ~ Tiểu Khải Nhi, mau ngồi lại đây."

Buồn nôn tới mức Úc Khải nổi hết cả da gà.

Thấy cậu không động, người đại diện Lý Phi lên tiếng thúc giục: "Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Không nghe thấy Vương tổng gọi cậu qua đó ngồi sao?"

Úc Khải nhìn gã một cái: "Lý Phi, anh nó rõ ràng trước đi, có phải chỉ cần tôi lên giường với Vương tổng, anh có thể xóa những bội nhọ trên mạng đúng không?"

Lý Phi đưa cho cậu một chén rượu, cười đểu giả bên tai cậu: "Cái này sao......phải xem biểu hiện của cậu, nếu cậu hầu hạ Vương tổng thoải mái, tôi không chỉ xóa cho cậu mà còn có thể cho cậu tài nguyên."

Ở trong mắt Lý Phi, Úc Khải hiện tại là một nắm bùn trong tay gã, có thể tùy ý nắn chỉnh, kể cả bắt cậu quỳ xuống dập đầu, cậu cũng phải quỳ cho gã, càng đừng nói là bồi ngủ.

Đạt được mục đích, Úc Khải liền không giả bộ nữa, tuy cậu cũng không giả bộ gì nhiều, cậu ném chén rượu trong tay sang một bên, nói toẹt ra: "Tôi sẽ không bồi ngủ, tôi muốn hủy hợp đồng."

"?"

Lời này vừa nói ra toàn trường đều bật cười.

Đặc biệt là Lý Phi, giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười: "Hủy hợp đồng? Chỉ bằng cậu? Hủy hợp đồng có thể, 5 triệu tiền vi phạm hợp đồng, một đồng cũng không thể thiếu!"

"Anh bịa đặt tôi quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ nghệ sĩ trên mạng, còn coi đây là cái cớ ép tôi bồi ngủ, anh đã trái pháp luật, tôi có thể yêu cầu hủy hợp đồng."

"Ha ha ha!" Lý Phi cười càng lớn hơn nữa: "Bạn nhỏ Úc à, làm việc phải dựa vào chứng cứ, không phải cậu cho rằng hai ba câu của cậu là có thể tố cáo tôi chứ?"

"Người lớn tới mức nào rồi, còn ngây thơ như vậy."

"Tôi không nói với cậu nữa, ở đây đều là lão tổng gia tài bạc triệu, chỉ bằng cậu cũng muốn tố cáo tôi? Đừng tìm chết, hôm nay nếu cậu dám từ chối, ngày mai tôi có thể đóng băng cậu, cậu cũng đừng mong lăn lộn ở giới giải trí tiếp nữa."

"Cậu ký hợp đồng với công ty 5 năm, trong lúc này cậu tìm bất cứ công ty nào khác, chúng tôi đều có quyền tố cáo cậu."

"Tôi còn có thể dùng hợp đồng bắt cậu mỗi ngày có mặt ở công ty 8 tiếng, nhưng mỗi tháng cậu chỉ có thể có 1000 tệ tiền lương cơ bản, trừ khi cậu có thể lấy ra 5 triệu tiền vi phạm hợp đồng, nếu không chờ tới khi cậu 25 tuổi, cậu chính là một phế nhân, không có công ty nào sẽ muốn cậu."

"Cho nên tôi khuyên cậu nên thức thời một chút."

Lý Phi làm nghề này cũng đã 3 năm, thời gian đầu cũng từng thật thà mang nghệ sĩ, nhưng lòng tham của gã quá lớn, đỏ mắt với mấy người đại diện kim bài một năm thu vào mấy triệu ở công ty, cảm thấy tiền tới như vậy quá chậm, vẫn là trực tiếp đưa nghệ sĩ lên giường đám ông chủ thì tiền tới nhanh nhất.

Không chỉ có tiền còn có tài nguyên.

Bản thân đồng ý thì tốt nhất, không muốn thì cũng không sao, gã có rất nhiều cách ép bọn họ đi vào khuôn khổ, có tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời đè ở bên trên, không mấy ai dám hủy hợp đồng.

Hôm nay gã cũng có nắm chắc khiến Úc Khải nghe lời.

Thấy Úc Khải không nói, Lý Phi cho rằng cậu bị dọa sợ, ngữ khí nhu hòa vài phần: "Úc Khải, dù sao tuổi cậu cũng không lớn, tôi cũng không muốn nhìn cậu bị hủy, cho nên tôi lại cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu ngoan ngoãn qua đó bồi các ông chủ ngủ mấy lần, tôi sẽ xóa tin tức xấu của cậu trên mạng, đến lúc đó tôi còn ra mặt giúp cậu làm sáng tỏ, cậu lúc trước không phải muốn đóng phim của đạo diễn Trình sao? Tôi cũng sẽ giúp cậu."

Ông chủ Vương đắc ý nói: "Còn không phải là phim của Trình Lập sao? Theo tôi, tôi trực tiếp khiến hắn viết cho cậu một bộ."

Thật là đủ ghê tởm.

Úc Khải muốn nôn ra, cậu không muốn ở đây thêm nữa: "Lý Phi, tất cả những việc anh làm tôi đã quay lại rồi."

Lý Phi nao nao, đại khái là không ngờ rằng Úc Khải thoạt nhìn nhu nhược thật thà lại dám trộm ghi hình: "Cậu!"

Nhưng rất nhanh lại khinh thường nói: "Cậu cho rằng tôi sợ cậu? Tài khoản của cậu là của công ty, cậu đăng lên mạng tôi cũng có thể xóa đi cho cậu, với mấy cái fan kia của cậu, ai sẽ quan tâm tới cậu chứ?"

"Thật ra." Úc Khải nghiêng nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nói: "Kỳ thật tôi đang phát sóng trực tiếp."

Lời này vừa nói ra, kể cả Lý Phi và tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Mày nói cái gì?!"

"Tôi nói, tôi đang phát sóng trực tiếp." Úc Khải lấy di động trong túi áo cho gã em, chỉ thấy trên màn hình chính là Weibo đang phát sóng trực tiếp.

Người xem phát sóng trực tiếp lên đến mấy chục nghìn người.

[Fuck, quá ghê tởm!!]

[Đây là cái loại người đại diện rác rưởi gì vậy, cư nhiên cưỡng ép nghệ sĩ của mình bán thân!?]

[Đây là người đại diện của công ty nào thế?]

[Trời ơi, giới giải trí quả nhiên quá đen tối!]

[Đệch, huệ~, chính đám người này biến giới trải trí yên lành trở nên chướng khí mù mịt! ]

[ Lý Phi, cút khỏi giới giải trí!! ]

[ Lý Phi, đi chết đi!! ]

Bình luận rầm rạp hiện lên, sắc mặt Lý Phi tái mét.

Không, sao có thể! Úc Khải lấy đâu ra lưu lượng như vậy, hơn nữa sao vẫn không có ai thông báo cho gã? Chuyện này không thể nào, nhất định là Úc Khải hù dọa gã, nhất định vậy!

Lý Phi lấy ra di động, lại phát hiện di động của gã không biết đã bị tắt nguồn từ lúc nào.

Lý Phi run rẩy ấn nửa ngày, mới thành công khởi động lại di động, tiếp theo liền nhìn tháy tin nhắn và vô số cuộc gọi nhỡ của trợ lý.

"Lý ca!! Anh bị phát sóng trực tiếp!!"

"Úc Khải đang phát sóng trực tiếp!!"

"Anh mau đừng nói nữa!! Anh điên rồi sao?! Mau câm miệng!!"

"Xong rồi xong rồi xong rồi!!"

Thì ra Úc Khải không hù dọa gã, đây là sự thật, gã thật sự đang phát sóng trực tiếp!

—— Gã toi rồi!