Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

Chương 4

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Lúc này Úc Khải còn chưa biết những chuyện này.

Cậu đang ở trong một quán bar.

Đối với cậu mà nói, chỗ tốt duy nhất khi xuyên thành tiểu thiếu gia nhà họ Úc chính là số dư trong thẻ ngân hàng đã tăng lên.

Dù sao nhà họ Úc gia đại nghiệp đại, có bất công cũng không tới mức bủn xỉn chút tiền này cho cậu, cho nguyên chủ tiền tiêu vặt đều tính bằng chục nghìn.

Thẻ ngân hàng có mấy trăm nghìn xem như là cậu được lợi.

Nếu tâm nguyện của nguyên chủ đã ép buộc và trói chặt lên người cậu, vậy cậu vì ước mơ của người khác mà phải phấn đấu nên ăn một chút cũng không quá đáng nhỉ?

Nghĩ như vậy, hai ngày nay Úc Khải đã đi qua vài nhà hàng đều ăn bữa ăn giá hơn một nghìn, thực sự là hưởng thụ một phen.

Hôm nay cũng lang thang khắp khu phố sau khi ăn uống xong, kết quả không cẩn thận vào một quán bar, còn là một quán bar rất sôi động náo nhiệt.

Phong cách trang trí vô cùng xa hoa huyễn khốc, ánh đèn bắt mắt, âm nhạc sôi động, ngay cả người phục vụ ở cửa cũng mặc đồng phục huỳnh quang phát sáng, đi vào trong chỉ cảm thấy quần ma loạn vũ, đinh tai nhức óc.

"Tiên sinh, chào ngài, ngài có hẹn trước không ạ?"

Úc Khải xua xua tay đang muốn rời đi, không ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy một người quen, là người đại diện môi giới Lý Phi, bên cạnh còn có một người đàn ông lớn tuổi to béo đang hút thuốc lá, bọn họ đang đi về phía cửa quán bar này.

Úc Khải cảm thấy người nọ có hơi quen, hình như nguyên chủ đã từng gặp qua, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra là ai.

"Hệ thống?"

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: [Là tên vương bát đản muốn quy tắc ngầm với cậu!]

À, thì ra là bọn họ.

Úc Khải nhớ rõ cốt truyện nguyên chủ bị mạnh mẽ kéo đi rồi hạ thuốc, đương nhiên sẽ không muốn đυ.ng mặt đám người này, đang định trốn sang một bên, kết quả đối phương đã nhìn thấy cậu!

Chỉ nhìn thấy ông chủ Vương đột nhiên chỉ cậu một cái, Lý Phi lập tức bước nhanh tới, Úc Khải theo trực giác cảm thấy không ổn, xoay người chuồn đi.

Cậu mới chui vào đại sảnh trong quán bar, liền nhìn đến Lý Phi chạy tới, quán bar quá ồn ào, nhưng từ nét mặt và khẩu hình cũng có thể nhìn ra, gã đang hô to: "Đứng lại! Úc Khải, cậu cmn đứng lại cho ông!"

Có ngu mới đứng lại!

Gã vừa gọi như vậy, Úc Khải đương nhiên chạy trốn càng nhanh, cậu trà trộn vào trong đám người quần ma loạn vũ, một đường chạy lung tung tới cửa sau quán bar.

Cậu đang định đi ra ngoài, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Phía sau quán bar là một hẻm nhỏ ngày thường không có ai đi lại, dường như có người đang lôi kéo bè lũ ở đó đánh nhau.

Không, chính xác là 1 người đánh 4 người.

Ánh đèn ở con hẻm tối mù, trong ánh sáng tối tăm chỉ có thể thấy dáng người đàn ông kia cao gầy, trên mặt đeo khẩu trang đen, mặc rất thời trang, nhưng xuống tay lại rất tàn nhẫn, một người đánh bốn người không hề bị thua thiệt, cuối cùng còn đánh ngã hết bọn họ, một đám khóc lóc xin tha.

"Đừng đánh đừng đánh!"

"Đại ca, đại ca, chúng tôi sai rồi!"

"Không dám, cũng không dám nữa!"

"Cút! Lần sau còn để tao thấy chúng mày theo đuôi con gái nhà người ta, bố mày liền đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra đấy!" Người đàn ông còn hung hăng đá thêm một chân.

Thì là một nhân sĩ tốt bụng anh hùng cứu mỹ nhân.

Trâu bò nha!

Úc Khải đang định trộm rời đi, liền thấy đầu đường bên kia cư nhiên có năm người cầm côn xông tới đây!

"Con mẹ nó, thằng ranh con ở đâu ra? Cư nhiên dám đánh anh em của ông mày? Mày cmn muốn chết à!"

Nhìn dáng vẻ rõ ràng là tới giúp bốn người trên mặt đất kia.

Úc Khải:?

Cậu nhìn vị trí của mình, cảm thấy hiện tại đi ra ngoài rất nguy hiểm, vô cùng dễ dàng bị cuốn vào hỗn chiến.

Vì thế cậu nhanh chóng thu hồi lại một chân đã đi ra, lập tức xoay người lại lánh đi.

Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Lý Phi đang tìm kiếm cậu khắp nơi, vì thế thuận tay cầm cái kính râm hoa hòe lòe loẹt trên quầy bar đeo lên mắt, trốn vào WC nam.

WC nam này có hai ngăn, trước có một người, cái sau không có ai.

Cậu quyết đoán chui vào gian cuối cùng đóng cửa lại, trốn một lát, không nghe thấy tiếng Lý Phi đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra, cậu mở cửa đang định đi ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô tô.

"Thằng oắt đó ở bên kia!"

"Đuổi, mau đuổi theo! Mau đuổi theo!"

"Tao nhìn thấy nó! Chạy bên kia kìa! Mau đuổi theo!"

???

Úc Khải bị dọa lại lui trở về, cậu vừa định đóng cửa lại trốn tiếp thì một bàn tay đột nhiên chặn lại cánh cửa trước cậu một bước.

Ngay sau đó một bóng người nhanh chóng chạy vào, đầu đυ.ng vào người Úc Khải.

"Anh làm gì thế?" Úc Khải bị đυ.ng dán cả người lên vách tường, vừa định mở miệng, người nọ liền nhanh chóng đóng cửa lại, còn bịt kín miệng cậu.

Người này đeo khẩu trang màu đen, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt đào hoa sắc bén như móc câu ở dưới tóc mái, hắn nhìn thấy cặp kính đen xì không phù hợp với mặt cậu cũng hơi giật mình.

"Xuỵt!" Sau đó khẩn trương nói: "Đừng lên tiếng."

Úc Khải:?

Cậu sửng sốt một chút mới nhận ra, là anh chàng vừa mới đánh người ngoài kia.

"Có người đang đuổi gϊếŧ tôi!"

Úc Khải:??

"Bọn họ là thế lực hắc ám đáng sợ nhất trên thế giới này."

Úc Khải:???

"Thật đấy, cậu tin tôi đi."

Không phải vừa rồi anh rất mạnh mẽ sao?! Hiện tại bị đánh tới mức chạy trốn vào WC?!

Úc Khải đẩy tay người đàn ông ra, kết quả lại bị bịt kín mạnh trở lại, Úc Khải lại đẩy hắn lại ấn, giống như đánh chuột đất.

Kỳ thực đối với Úc Khải mà nói không lên tiếng cũng được, nhưng —— cậu không thể chấp nhận việc đối phương dùng bàn tay sờ qua then cửa WC chạm vào miệng cậu!

WC quá nhỏ, một người giãy giụa, một người ấn, hai người đều cố chấp không tha, cứ xoay như chong chóng.

Tận đến khi tiếng truy đuổi bên ngoài bị bảo vệ quán bar ngăn lại đuổi đi, người đàn ông mới chủ động buông lỏng tay, thở ra một hơi.

"Xin lỗi người anh em, người tốt cả đời bình an."

Người tốt cả đời bình an cái cục gạch!

Úc Khải bất ngờ được phát thẻ người tốt vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không muốn để ý tới hắn.

"Anh có thể để cho tôi đi không?"

"Có thể, đương nhiên có thể."

Nhưng mà giây tiếp theo, người đàn ông này vừa động, vị trí không thể miêu tả nào đó của cậu bị một lực lượng vô hình kéo lại, hông trực tiếp lao ra, sau đó pu một tiếng, làm một cái—— nhào vào trong ngực?!

"?"

Người đàn ông có vẻ rất khϊếp sợ: "Sao, ngay cả khẩu trang cũng không thể ngăn cản dung mạo đẹp trai ngời ngời của mình sao?"

Úc Khải: "......"

"Nhưng rất xin lỗi, cậu không phải gu của tôi."

Úc Khải: "............"

"Cậu sao thế?" Người đàn ông đột nhiên hiện lên vài phần lo lắng: "Chẳng lẽ bị vẻ đẹp trai của tôi làm cho choáng váng?"

Úc Khải dùng mu bàn tay xoa xoa miệng mình: "Không, chỉ là đôi mắt của tôi hơi khó chịu."

"Mắt cậu làm sao?"

"Đau." Úc Khải sống không còn gì luyến tiếc mà mở miệng: "Là ai đó đang trang bức, chói mù mắt tôi."

"......"

"Vậy sao cậu lại lau miệng?"

Vì sao lại lau miệng, cái tên đầu sỏ gây tội vừa sờ tay vào then cửa lại sờ lên miệng tôi nhà anh trong lòng không biết nghĩ sao?!

Úc Khải không muốn giải thích, chỉ trợn trắng mắt: "Thương tổn quá lớn, thất khiếu đổ máu."

"............"

Người đàn ông tựa hồ sững người một chút, hắn buông Úc Khải ra, đang định lui về phía sau, kết quả vừa mới dịch một bước nhỏ, sự tình tương tự lại xảy ra.

pu!

Đối với hành động lại nhào vào ngực hắn một lần nữa của Úc Khải, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra có gì đó sai sai.

Hai người một trước một sau cúi đầu xuống nhìn.

Đồng thời choáng váng!

Người đàn ông này ăn mặc thật sự rất ngổ ngáo, quần áo hoa hòe lòe loẹt thì cũng thôi, trên quần cư nhiên còn một đống xây xích kim loại lung tung rối loạn, đám dây xích này đang mắc vào khóa quần của Úc Khải!

Úc Khải:???

Người đàn cũng chửi thề một tiếng, vội vàng vươn tay ra gỡ, nhưng lại không gỡ được.

Đại khái là vừa rồi hai người đứng quá sát nhau, ma sát cọ qua cọ lại, dây xích kim loại rối loạn, trực tiếp quấn thành một quả cầu, gắt gao mắc chặt vào khóa quần của Úc Khải ở bên trong.

Hắn thử dùng sức kéo đứt, rồi lại không dám mạnh quá, sợ không cẩn thận một cái liền kéo hỏng quần người ta, nhưng hắn lại thật sự không phải một người có tính nhẫn nại, càng gỡ càng bực bội, càng gỡ càng rối.

"Anh không được để tôi làm đi."

"Tôi được mà, sao tôi lại không được chứ? Còn không phải tôi không dám dùng sức, sợ cậu đau sao?"

"......"

"Cậu dịch sang bên kia một chút đi, tư thế này không tiện cho lắm." Che hết.

"Như này thoải mái hơn nhiều, tôi làm tiếp, cậu không đau chứ?"

"......"

Không phải, sao mấy lời này nghe có vẻ kỳ quái như vậy.

Úc Khải bỗng nhiên cảm thấy ngại, nửa người dưới không động đậy, chỉ có thể nghiêng thân thể ra phía sau nhằm mục đích kéo dài khoảng cách nửa người trên với cái tên thần kinh này.

"Thôi, anh buông ra, để tôi làm."

Úc Khải định tháo kinh râm xuống, kết quả vừa giơ tay không cẩn thận một cái khuỷu tay liền chạm vào cánh cửa, cửa chậm rãi mở ra.

Vừa lúc có ba người đàn ông có trẻ có trung niên tiến vào, bọn họ đang nắm lấy gia hỏa đi tiểu, nghe thấy tiếng động nhất trí quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đàn ông trong buồng, kết hợp với đối thoại nghe được vừa rồi, sôi nổi lộ ra vẻ mặt "Fuck!"

"......"

"Chúng tôi chỉ là......"

Khi Úc Khải đang muốn giải thích.

Người đàn ông đeo khẩu trang đen kia mở miệng trước một bước.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua tập đâm lê à?"

Ngữ khí vô cùng thản nhiên, trong thản nhiên còn lộ ra vài phần tự hào.

Dường như đang nói ôn đây dũng cảm nhất thế giới, thiên hạ đệ nhất kéo dài!

Người qua đường:???

Úc Khải:??

Người đàn ông này nói xong lời vô liêm sỉ, cư nhiên còn đúng lý hợp tình mà lườm nguýt, lườm tận đến khi người ta quay đầu lại không dám nhìn nữa mới nói thêm một câu.

"Khi đi làm phiền đóng cửa lại, chúng tôi không được tiện lắm, cảm ơn."

Đáng nói là, trước khi ra ngoài người đàn ông trung niên kia thật sự thuận tay đóng cửa giúp bọn họ, chỉ có điều dáng vẻ cay cả mắt không thể rõ ràng hơn.

Úc Khải trầm mặc, động tác định tháo kính xuống dừng lại.

Thiếu chút nữa, cậu liền phải suốt đêm đổi sang một hành tinh khác mà sống tiếp.