Lão Nam Nhân

Chương 49: Phiên ngoại 1

nhân.

Lão nam nhân nhìn em trai trẻ tuổi, mặt đầy collagen liền tức giận.

Mặc dù anh ngoan ngoãn để em trai đi lại không tiện nhuộm nửa đầu tóc bạc của mình, nhưng đến tối, anh không để em trai ôm mình đi ngủ.

Em trai hỏi anh tại sao, lão nam nhân không nói, tự dọn sang phòng khác. Cái nhà này to như thế, đủ để anh một mình ngủ một phòng.

Em trai bị bỏ lại trong phòng ngủ vẫn thích ngôi nhà cũ hơn.

Anh cũng tức giận, sau khi em trai để lại toàn bộ gia sản cho lão nam nhân, lại càng thay lão nam nhân chiêu mộ hoa đào.

Đừng tưởng anh không biết ba cô sáu bà* đều đánh chủ ý với lão nam nhân

*三姑六婆: chỉ những người nhiều chuyện.

Lão nam nhân đứng ở đây soi gương, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt mình. Tóc đã bị em trai nhuộm đen lại, nhưng trên mặt vẫn còn nếp nhăn nè.

Anh dẩu môi, em trai đã lâu lắm rồi không chạm vào anh.

Liệu có phải vì da thịt trên người anh trở nên lỏng lẻo nên em trai không thích nữa?

Lão nam nhân đã đến tuổi trung niên, cuối cùng cũng nghênh đón cảm giác khủng hoảng.

Mà em trai ở bên kia không ngủ được càng nghĩ càng thấy tức, thức dậy liền đi bắt lão nam nhân vẫn còn đang giận dỗi.

Kết quả mở cửa đi vào thấy lão nam nhân vén quần áo lên, lộ ra đầu v* non mềm.

Em trai cứng người.

Lão nam nhân cũng cứng đờ người.

Lão nam nhân vội vàng kéo quần áo xuống, vừa xấu hổ vừa sốt ruột:"Sao cậu không gõ cửa?"

Em trai chậm rãi đi đến:"Sợ cái gì? Có chỗ nào của anh mà em chưa nhìn qua đâu."

Lão nam nhân nắm chặt quần áo mình không buông. Đột nhiên em trai tức giận:"Anh vừa thấy Thích Tranh liền cởϊ qυầи áo, bây giờ ngay cả phía trên cũng không cho em nhìn?"

Lời này của cậu khiến cho lão nam nhân tức giận, lúc sau mới vội nói:"Cậu không nói đạo lý."

Em trai nói:"Em nhớ ra rồi. Anh còn từng theo đuổi hắn."

Lão nam nhân bất lực nói:"Cậu ấy chính là cậu, cậu chính là cậu ấy, cậu ghen cái gì?"

Em trai cũng cảm thấy mình có hơi không nói đạo lý, nhưng không chịu nhận sai, chỉ nhìn chằm chằm quần áo của lão nam nhân:"Vậy anh cởϊ qυầи áo đi."

Lão nam nhân nào biết đề tài sẽ thay đổi nhanh như vậy, mới vừa rồi vẫn còn buồn vì em trai không muốn mình, giờ em trai muốn rồi lại ngại ngùng.

"Cơ thể cậu còn chưa tốt."

Em trai cởϊ qυầи áo anh:"Anh đến động là tốt ngay."

Mặt lão nam nhân đỏ ửng.

Đêm đó ở trong ngôi nhà cũ vang lên tiếng rên ư ư a a hồi lâu.

Tiếng rên khiến cho chú chó nhà hàng xóm cũng sủa cả đêm.

Hôm sau, em trai sờ mặt như hồi xuân của lão nam nhân cười nói:"Anh giống như trở nên đẹp mắt hơn rồi.". Đột nhiên mặt em trai đen lại, cậu xoa mặt anh ấu trĩ nói:"Không được, mau biến trở lại."

Cả người lão nam nhân yếu mềm, vật kia của em trai vật còn bên trong anh, rất trướng.

Đột nhiên lão nam nhân nói:"Chúng ta đi xem phim đi."

Em trai sững sờ.

Không bao lâu, mặt cậu đỏ bừng:"Anh...nhật kí."

Lão nam nhân không biết tại sao:"Ừm, tôi đọc rồi, cậu thật sự thích đi xem phim sao? Thật ra ngày hôm đó tôi không có cùng người phụ nữ nào đi xem mắt cả, tôi chỉ là..."

Anh chưa nói hết lời liền bị em trai đè xuống.

Em trai xấu hổ muốn chết, làm lão nam nhân một lần nữa, cho đến khi đối phương mơ màng buồn ngủ, mới liếʍ tai anh:"Cả người anh đều là của em rồi, còn xem phim làm gì nữa."