Lão Nam Nhân

Chương 3

Lão nam nhân cuối cùng cũng không mời được khách. Buổi tối đầu tiên trên đại học, em trai không trọ ở trường, cậu dẫn lão nam nhân đi thuê phòng.

Lão nam nhân trừ đi công tác căn bản không ở khách sạn. Hơn nữa anh lại chột dạ. Em trai đi đến khách sạn, đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua áo mưa, sau đó đứng trước mặt lão nam nhân nhét đồ kia vào chiếc cặp sách anh mới mua cho cậu. Em trai lớn lên rất cao, cao hơn lão nam nhân cả một cái đầu, bả vai cũng rộng hơn lão nam nhân.

Lão nam nhân dừng chân tại con hẻm nhỏ cách khách sạn tầm 10m, nắm tay em trai lắc đầu nói mình không muốn.

Làm gì có sinh viên nào ngày đầu tiên đến trường đã mang phụ huynh đến khách sạn. Em trai nghe lão nam nhân tự xưng là phụ huynh liền cười, cười kiểu nhẹ nhàng không để tâm đến.

Lão nam nhân bị nụ cười của cậu làm tổn thương. Khi em trai còn nhỏ vẫn còn gọi anh là chú, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào lại gọi là anh. Sau này cũng chỉ trực tiếp gọi tên hoặc bảo bối. Lão nam nhân không thích nghe mấy lời như vậy, anh vẫn thích cậu gọi mình là chú hơn.

Thấy lão nam nhân khó chịu, em trai hỏi:"Anh có đi hay không?"

Lão nam nhân lắc đầu. Em trai liền bỏ tay anh ra, bản thân quay đầu đi vào khách sạn, lão nam nhân bị ném lại đằng sau tay chân luống cuống.

Lão nam nhân cuối cùng cũng theo vào, em trai đã dùng thẻ căn cước nhận phòng. Quay đầu lại nhìn, thấy lão nam nhân đuổi kịp liền bước vào thang máy. Lão nam nhân khẽ cắn răng nhưng vẫn đi theo sau. Trong thang máy hai người có chút xa cách, không ai chạm vào ai.

Lão nam nhân theo bản năng sờ cánh tay mình, anh cảm thấy lạnh một cách khó hiểu. Mới vừa rồi em trai vẫn luôn ở bên cạnh anh, thân thể người trẻ tuổi có nhiệt độ cao, anh còn không cảm thấy lạnh. Em trai bây giờ vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt khiến anh cảm thấy rất lạnh.

Em trai đi đến trước cửa phòng, quay đầu lại nói với lão nam nhân:"Anh theo đến đây làm gì? Không phải nói không muốn sao?"

Lão nam nhân đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, anh đã buông bỏ tự tôn của mình đi đến đây. Anh không tình nguyện nhưng anh vẫn đến, vậy mà em trai còn nói với anh những lời như thế.

Anh theo bản năng muốn xoay người bỏ đi, trong đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến em trai trước kia không có như thế, cậu rất tôn trọng và yêu thương mình. Tại sao sau khi ngủ xong lại trở thành như vậy.

Anh cũng không thích em trai ở trên giường có thái độ cường thế đối với anh, tệ nhất chính là làm anh đến tiểu ra giống như đứa trẻ không biết tự kiềm chế bản thân. Rất nhiều lần không vui, không thích, nhưng bởi vì là em trai nên anh vẫn có thể chấp nhận. Nhưng em trai không nên đối xử với anh như thế trong cuộc sống hàng ngày.

Đi chưa được mấy bước thì được em trai ở phía sau ôm lấy, em trai không quan tâm đến sự giãy giụa của anh, cưỡng ép kéo anh vào trong phòng.

Em trai cắn lỗ tai anh nhận sai nói rằng cậu chỉ trêu chọc anh một chút thôi.

Lão nam nhân mím môi, rũ mắt không nói chuyện.

Em trai vừa dỗ lão nam nhân vừa hôn anh, dính chặt lấy anh, cuối cùng cũng dụ được anh cởϊ qυầи và bị dày vò lăn lộn trên giường.

Nửa đêm tỉnh lại, lão nam nhân trốn vào nhà vệ sinh, anh ngồi trên bồn cầu. Lần này em trai có dùng áo mưa, nhưng bụng anh vẫn không thoải mái, bị làm quá điên cuồng, mặt sau bị sưng lên. Người trẻ tuổi sinh lực quá dồi dào, eo anh suýt chút nữa theo không kịp.

Lão nam nhân mở ví tiền ra, mục đích anh vào nhà vệ sinh ngoại trừ muốn đem chất lỏng của dầu bôi trơn ra ngoài thì còn có sám hối. Sau mỗi lần cùng em trai làm bậy, anh đều sẽ cầm tấm ảnh của chị gái lên sám hối. Mặc dù không có ý nghĩa gì, mặc dù mỗi một lần như vậy anh đều cảm thấy rất đau khổ.