Ông Xã, Anh Đang Đùa Với Lửa

Chương 50: Có Thể Đến Tìm Anh Không?

Hình như Bạch Kình Dục thật sự tức giận.

Hứa Vi xuống lầu cùng anh, chỗ làm của ai người nấy đến.

Lúc lên xe xong, anh không thèm ngoái đầu lại, cũng không nói lời tạm biết đã phóng đi.

Mãi đến khi nhận ra, Hứa Vi mới cảm thấy bất ngờ, ngây ngẩn cả người.

Đúng là kỳ lạ! Trước kia Bạch Kình Dục cũng chưa từng nói tạm biệt, cô như thế này là đang suy nghĩ gì lung tung cái quỷ gì chứ?

Còn chưa đợi Hứa Vi tiếp tục phiền não về chuyện này, đã có người bên công ty gọi điện thoại tới.

“Giám đốc Hứa, lát nữa có một hội nghị bất thường, thành viên hội đồng quản trị muốn gặp chị.”

Lòng cô lập tức chìm xuống, đại khái là đã đoán ra lý do.

Hứa Vi vội vội vàng vàng chạy tới công ty.

Đám người trong hội đồng quản trị vừa gặp cô, câu đầu tiên khi mở miệng là chỉ trích.

“Lần trước cô đã hứa hẹn, nhất định sẽ lấy được hạng mục hợp tác với AQ. Chúng tôi cũng tin tưởng, không can thiệp vào quyền lợi công việc của cô. Kết quả là cô đáp lại niềm tin của chúng tôi như thế này ư? Hạng mục tốt cỡ này, thế mà lại tự tay dâng cho công ty đối đầu với chúng ta, cô đúng là có năng lực thật đấy, Hứa Vi.”

Hứa Vi đã chuẩn bị tâm lý: “Về chuyện này, tôi có một phương án giải quyết khác.”

Nhưng thành viên hội đồng quản trị hoàn toàn không muốn nghe cô nói tiếp, thái độ khiển trách rất cứng rắn.

“Lúc trước chủ tịch Bạch tiến cử cô làm đại diện tổng giám đốc, cứ liên tục cường điệu rằng cô là ứng cử viên mà ông ấy tin tưởng nhất, có thể dựa vào nhất. Cô dựa vào đi cửa sau mà ngồi lên vị trí này đã khiến cho chúng tôi rất không hài lòng, bây giờ còn hại công ty thành ra như vậy. Cô có gánh nổi tổn thất to lớn lần này của công ty không?”

Đám người này đã sớm tích tụ rất nhiều tâm tình bất mãn, nên mượn cơ hội này để hùa vào chất vấn chỉ trích Hứa Vi.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với trách móc nặng nề và công kích của thành viên hội đồng quản trị.

Mỗi ngày đều đối phó qua loa với đám người này, Hứa Vi thấy mình thành thạo điêu luyện lắm rồi. Thế mà hôm nay, sau khi xong việc về văn phòng, cô cảm thấy tâm trạng mình chìm xuống tận đáy cốc.

Bình thường, những lúc thế này cô đều gọi điện cho Trình Ninh, hẹn chị em tốt của mình ra ngoài uống vài ly giải sầu.

Nhưng bây giờ Trình Ninh đã mang thai, không thể uống rượu. Hơn nữa cảm xúc cô nàng còn rất dễ bị dao động, Hứa Vi không muốn để năng lượng tiêu cực của mình ảnh hướng đến Trình Ninh.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Vi quyết định gọi điện thoại cho Bạch Kình Dục.

*

Bạch Kình Dục vừa xem xong kết quả chụp CT của Trần Minh Châu, sắc mặt không tốt lắm.

“Phải nhanh chóng sắp xếp ngày phẫu thuật ạ.”

Trần Minh Châu gật đầu, sắc mặt bình thản: “Vậy con sắp xếp đi.”

“Con vừa xem lịch trình, nhanh nhất cũng phải chờ hai tuần nữa.”

“Cũng được.”

Bạch Kình Dục cụp mắt, suy tư mấy giây, nhân tiện nói.

“Xác suất phẫu thuật thành công không cao, cho dù là con thực hiện thì cũng không thể bảo đảm.”

Trần Minh Châu lại cười nói:

“Con yên tâm, nếu mẹ chết trên bàn phẫu thuật thì cũng không trách móc gì con cả.”

Người đã chết thì cái gì cũng hết, muốn trách cũng không trách được.

Trần Minh Châu sẽ không làm điều điều vô bổ.

Nhưng Hứa Vi thì...

“Vi Vi có quyền biết về chuyện này, ít nhất cũng phải để cô ấy chuẩn bị tâm lý.”

“Nhưng mẹ sợ lại làm khổ nó.”

“Bây giờ Vi Vi không thiếu tiền, mẹ muốn trị bệnh cô ấy có thể lo được, không cần phải cúi đầu với ai nữa.”

Tất nhiên Trần Minh Châu biết rõ bây giờ Hứa Vi không thiếu tiền.

Nhưng càng là người thân thì lại càng khó nói ra lời tạm biệt.

Lúc Trần Minh Châu còn đang xoắn xuýt, điện thoại của Bạch Kình Dục đã vang lên.

Bình thường đang làm việc anh sẽ không nhận điện thoại. Chẳng qua lúc thấy là Hứa Vi gọi tới thì trên mặt Bạch Kình Dục lại lộ ra vẻ sững sờ, cầm điện thoại nhưng không biết làm thế nào cho phải.

Dù sao Trần Minh Châu cũng là người từng trải, dựa vào nét mặt của anh cũng có thể đoán được người gọi điện thoại là ai. Bà vội vàng xua tay nói:

“Trước tiên đừng nói việc này cho con bé, cho mẹ một chút thời gian. . .”

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Kình Dục mới nhận điện thoại của Hứa Vi.

“Alo.”

Giọng điệu nghiêm túc, cố giả vờ như mọi chuyện đang bình thường.

Bên ấy im lặng mấy giây rồi mới truyền đến giọng không chắc chắn lắm: “Đang bận à?”

Từ giọng nói, anh có thể ra ra tâm trạng đối phương có chút thấp thỏm, trái tim chợt co rút lại, đổi thành giọng điệu ấm áp trả lời cô: “Bình thường thôi, làm sao thế?”

“Tôi có thể tới bệnh viện tìm anh không?”