Hứa Vi nghe xong lời nhắc nhở của cô y tá thì ngây người.
Hôm trước, cô cũng từng bắt gặp em gái đưa cơm hộp cho Bạch Kình Dục. Khi ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi đi mất, hoàn toàn không biết chuyện sau đó cô gái kia buồn bã muốn chết bật khóc ngay tại chỗ.
Cô còn tưởng Bạch Kình Dục đi lên núi hóng gió cùng với cô em sinh viên kia cơ.
Cho nên hai chưa xảy ra chuyện gì với nhau?
Hứa Vi vẫn đang thất thần thì cô y tá còn không quên tán gẫu thêm một câu trước khi rời đi.
“Haiz, cô cũng đừng buồn quá. Trước kia thường xuyên có người đến câu dẫn, vừa khéo bác sĩ Bạch lại độc thân, ai đến cũng không từ chối là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ đã khác, bác sĩ Bạch đã có người yêu rồi, nghe nói là con gái của viện trưởng của chúng tôi đấy. Cho nên không thể thân cận với cô gái khác, kẻo lại đánh mất bát cơm. Người đẹp, chắc cô hiểu ý tôi chứ?”
Ồ, ra là vậy.
Hóa ra Bạch Kình Dục giữ mình trong sạch là vì con gái của viện trưởng.
May là cô không tự mình đa tình.
Hứa Vi liếc nhìn hộp cơm trên tay, ngày càng cảm thấy không ổn.
Khi đi tới thang máy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Bạch Kình Dục. Bên cạnh anh có mấy vị bác sĩ đi theo, vừa đi vừa trao đổi công việc, nói cười vui vẻ.
Trong đó có một cô gái đi bên cạnh, trên người mặc áo blouse trắng, cười rất ngọt ngào. Cô ta chăm chú nhìn Bạch Kình Dục, trong mắt lẫn trong tim đều tràn ngập hình bóng anh.
Người có mắt tinh tường vừa nhìn đều biết chắc chắn cô gái này thích Bạch Kình Dục rồi.
“Hôm trước bác sĩ Bạch thực hiện ca mổ kia quá trâu bò, đúng là làm rung động lòng người. Mọi người đều tưởng rằng đã không thể cứu được nữa, thế mà bệnh nhân lại vượt qua được.”
“Có vẻ như quý sau có hy vọng được thăng chức rồi. Chiêm Linh, cô nói có đúng không?”
Cô gái mỉm cười đáp lại: “Tôi nào biết chứ, tâm tư của ba tôi rất khó đoán.”
“Ôi, cái này có gì khó đâu. Cô và bác sĩ Bạch có quan hệ thế nào chứ? Đến lúc đó cô nói mấy lời hay ở trước mặt viện trưởng, chuyện thăng chức của anh ấy chắc như đinh đóng cột rồi.”
“Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta phải ăn mừng chuyện vui này mới được, cùng nhau ăn bữa cơm nhỉ?”
Giây phút này Hứa Vi mới hiểu ra, hóa ra hoàn cảnh công việc thường ngày của Bạch Kình Dục là như thế này, mà người anh xã giao đều là nhân viên y tế chữa bệnh cứu người.
Căn bản là không phải người cùng một thế giới với cô.
Những người bên cạnh Bạch Kình Dục đều là phần tử trí thức, là những nhân sĩ tinh anh dốc lòng cống hiến cho xã hội.
Còn cô lại là dân làm ăn mò mẫm lăn lộn trong thương trường, hai người sao có thể tìm được điểm chung chứ.
Hơn nữa khi ở cùng với mấy người đồng nghiệp này, khí chất mà anh bộc lộ ra cũng khác xa cảnh ăn chơi bình thường. Là dáng vẻ trí tuệ điềm đạm mà cô đã từng thấy ở những năm tháng đại học, ngay lúc này toàn thân giống được bao bọc bởi một vầng sáng, thật chói mắt.
Có lẽ đây mới là con người thật sự của Bạch Kình Dục nhỉ...
Hứa Vi vốn định tránh mặt họ, lặng lẽ rời đi. Thế nhưng giọng nói của Bạch Kình Dục lại bất ngờ truyền tới.
“Vi Vi!”
Cơ thể cô chợt khựng lại, quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch Kình Dục đang đứng chung với mấy vị bác sĩ, họ cũng theo tầm mắt của anh, đồng loạt nhìn sang đây.
Giây phút Chiêm Linh bắt gặp ánh mắt của Hứa Vi, cặp mày đẹp khẽ nhướng lên, bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Hứa Vi đã sớm quen với việc bị những người phụ nữ khác nhìn mình với ánh mắt soi mói. Cô không nói gì, chỉ tươi cười, bình thản nói với Bạch Kình Dục.
“A, bác sĩ Bạch. Trùng hợp quá, anh cũng đến bệnh viện à.”
Mọi người: “…” Chị hai, đây là nơi người ta làm việc thường ngày mà…
“Nói sai rồi, là tôi đến bệnh viện có việc mới đúng.” Chỉ cần cô không xấu hổ thì kẻ phải xấu hổ là người khác.
Lúc Bạch Kình Dục thấy Hứa Vi, ý cười trong mắt dần tăng lên. Nhất là khi anh trông thấy hộp cơm cô cầm trên tay, trong lòng bắt đầu trở nên đắc ý.
Anh còn chưa kịp mở miệng hỏi Hứa Vi thì hai mắt Tạ Tán ở bên cạnh đã sáng bừng, cất tiếng hỏi: “Bác sĩ Bạch, người đẹp này là ai thế?”
Hứa Vi giành trả lời trước: “Tôi là em gái của anh ấy.”
Bạch Kình Dục: ?
Chiêm Linh cùng các bác sĩ khác lần lượt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Không phải bác sĩ Bạch là con một à?”
Hứa Vi phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Đúng vậy, tôi là em họ của anh ấy. Hôm nay đi cùng bạn đến bệnh viện nên tiện thể tới đây thăm một chút. Anh họ, anh nói có đúng không?”
Bạch Kình Dục sa sầm mặt.
Người phụ nữ này có ý gì đây?
Chồng của mình cớ gì lại không thừa nhận?
Chẳng lẽ anh xấu xa đến mức cô xấu hổ khi giới thiệu với người khác?
Tên ngốc Tạ Tán kia nghe Hứa Vi giới thiệu xong, bỗng ngạc nhiên “a” lên một tiếng.
“Tôi nhớ ra rồi! Chắc cô là người đẹp từng đến hôm trước đúng không? Ai da, tôi còn tưởng cô cũng là người theo đuổi bác sĩ Bạch cơ, hóa ra là họ hàng thân thích! Chào cô, chào cô, sau này thường xuyên tới bệnh viện nhé.”
Hứa Vi ngoài cười nhưng trong không cười.
“Sức khỏe của tôi rất tốt, không có cơ hội đến bệnh viện đâu.”
“A ha ha ha… Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi. Người đẹp, cô tên gì thế? Chúng tôi đang định đi ăn đây, hay là cô đi cùng chúng tôi nhé?”
“Không cần đâu, tôi có mang cơm theo rồi.”
Hứa Vi tùy tiện tìm cớ từ chối, ai ngờ Bạch Kình Dục lại đưa tay giành lấy hộp cơm của cô.
“Thế chúng ta ăn chung đi.”