Đối với mấy lời của Bạch Kình Dục, Hứa Vi đương nhiên không cho là thật.
Nhìn dáng vẻ không bao giờ biết đủ của anh, bên người nhiều oanh oanh yến yến như vậy, sao tất cả đều là diễn được chứ?
“Vân Sa Sa cũng là do anh bỏ tiền ra mời về à?”
“Không phải.”
“Cô ta nói, anh với cô ta là yêu đương chân thành. Chẳng lẽ chuyện này cũng là giả à?”
Nói xong câu này, Hứa Vi nhận ra mình có chút ghen tị nên bĩu môi, lập tức nói sang ý khác:
“Thôi bỏ đi. Đã nói là không can thiệp vào chuyện của nhau cơ mà. Tôi không hỏi nữa, anh cũng đừng giải thích làm gì.”
Bạch Kình Dục thấy ánh mắt lảng tránh, mất tự nhiên của Hứa Vi thì cảm thấy vô cùng thích thú, khóe miệng cong lên, giọng điệu rất chi là thiếu đòn: “Thật sự không muốn nghe giải thích à?”
“Không cần.”
“Bé cưng, em ghen rồi kìa.”
“Nói bậy.”
Bạch Kình Dục tiếp tục vừa dụ vừa dỗ, nói: “Em mở miệng thừa nhận là mình ghen, tôi sẽ kể cho em nghe chuyện của tôi với cô ta, em thấy sao?”
Hứa Vi giả bộ không nghe thấy, không thảo luận chuyện này với anh nữa.
Bạch Kình Dục thấy biểu cảm của cô như vậy thì tâm trạng trở nên rất tốt, cũng không sốt ruột giải thích mà chỉ nắm chặt tay cô hơn.
Lúc thì xoa mu bàn tay, lúc thì dùng đầu ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay cô.
Mấy động tác nhỏ chẳng khác gì một đứa nhỏ ba tuổi.
Hứa Vi không chịu thua kém, vuốt ve ngược lại anh. Không ngoài dự đoán, Bạch Kình Dục như được cổ vũ, vươn tay đặt lên hông cô kéo mạnh một cái.
Cô đột nhiên nhào vào lòng người đàn ông, mùi nước hoa nam Armani quanh quẩn nơi chóp mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh đại não.
Đó là nước hoa anh thường dùng, lần nào lăn qua lăn lại xong chăn đệm cũng bám mùi này, không ngừng nhắc cho đầu óc nhớ đi nhớ lại hình ảnh cô và Bạch Kình Dục chơi đùa dày vò nhau.
Biểu cảm nhếch môi nuốt nước miếng của Hứa Vi bị Bạch Kình Dục nhìn thấy.
Đáy mắt anh lộ ra ý cười trêu chọc: “Còn chưa tới khách sạn đã gấp thế rồi à? Nếu không chúng ta làm luôn trong xe nhé?”
Tài xế taxi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hết động tác của hai người bọn họ. Cảm thấy bản thân đang bị nhét một đống cơm chó, nhịn không được than thở:
“Ai da, còn trẻ đúng là tốt thật! Có điều hai đứa nhịn một chút đi, sắp tới khách sạn rồi. Bác lớn tuổi, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, đừng gây khó dễ cho bác nha.”
Sắc mặt Hứa Vi đỏ bừng lên, dùng tay kia bấm thắt lưng Bạch Kình Dục, trừng mắt cảnh cáo: “Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
Bạch Kình Dục vô cùng đắc ý, tay vẫn không an phận khiến cô giận muốn chết.
Bạch Kình Dục đã đặt phòng trước, hoàn toàn không cho Hứa Vi cơ hội yêu cầu hai phòng đơn với lễ tân.
Tới phòng cao nhất của khách sạn.
Khoảnh khắc mở cửa phòng, Hứa Vi vô cùng hối hận vì đã để Bạch Kình Dục theo mình tới thành phố B.
“Bạch Kình Dục, anh có ý gì hả?”
Bạch Kình Dục đóng cửa lại, đè Hứa Vi lên cánh cửa. Anh nhìn dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của cô, đảo mắt từ trên xuống dưới, thu hết cảnh đẹp vào trong đáy mắt.
Những thứ này là thành phẩm ngày hôm qua, khiến anh khá vừa lòng.
Bạch Kình Dục giật giật yết hầu, mỉm cười, ra vẻ đứng đắn trả lời: “Hưởng tuần trăng mật.”
“Thế cũng không nhất thiết phải đặt loại phòng như này chứ? Bồn tắm lớn ngay bên cạnh giường, toàn bộ vách phòng tắm đều bằng thuỷ tinh có thể nhìn xuyên thấu… ngay cả màn che cũng không có! Còn cả tấm gương lớn này nữa, đây là cái quỷ gì hả?”
Hứa Vi nói không nổi nữa.
Cả căn phòng đều tỏa ra một bầu không khí mờ ám, hiệu quả có khi còn mạnh hơn cả thuốc mẹ chồng bỏ.
Nếu đêm nay mà ngủ trong này, vậy ngày mai cô còn xuống giường được không, không khó để trả lời!
Ánh mắt Bạch Kình Dục dừng trên vành tai phiếm hồng của cô. Anh liếʍ môi dưới, kéo thắt lưng cô kề sát vào mình. Sau đó dùng giọng điệu trầm thấp quyến rũ, cười khẽ rồi nói.
“Không phải em muốn tôi nói trắng ra đấy chứ? Đương nhiên là… Tôi muốn ngủ với em rồi.”
Quả nhiên, mấy chuyện cầm thú này, hoặc là dứt khoát không làm, hoặc là làm vô số lần.