Hứa Vi thay quần áo xong, đi ra ngoài thì thấy Tần Dân Tránh không còn ở đây nữa.
Bạch Kình Dục nhìn bộ vest trắng cô đang mặc trên người. Cách phối đồ này vừa nhẹ nhàng lại nhu thuận, anh lập tức biết được cô đang định đi đâu.
"Đi cùng đi."
"Nhưng chỉ gọi một mình tôi thôi."
"Tôi muốn về nhà không cần phải chờ người khác truyền gọi hay phê duyệt."
Hứa Vi không từ chối nữa, tùy ý để anh lái xe đưa cô đến nhà cũ.
Vợ chồng Bạch Chí Nghị thấy hai người về cùng nhau thì cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Chí Nghị trực tiếp gọi Hứa Vi vào thư phòng.
"Chuyện scandal kia là con cố ý chọc giận A Dục đúng không?"
Chút thủ đoạn nhỏ này trong giới thượng lưu dù có thấy nhưng cũng không thể trách, bị vạch trần cũng là bình thường. Hứa Vi gật đầu không chút giấu giếm.
"Vâng"
"A Dục có ghen không?"
"Anh ấy không ghen."
Bạch Chí Nghị hừ lạnh đâm chọc: "Cái thằng ngu xuẩn kia."
Ông phản ứng thế này, Hứa Vi thấy rất bất ngờ.
"Bố không trách con ạ?"
"Bố trách con làm gì? Vốn là do cái thằng nhãi A Dục làm ra chuyện khốn nạn với con trước. Cho dù con có thật sự vượt quá giới hạn thì cũng đáng đời nó.”
Kịch bản này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô.
Hứa Vi thiếu nữa đã hoài nghi Bạch Kình Dục là con rơi được ông nhặt.
"Hứa Vi, con còn nhớ hồi con học năm hai đại học không? Khi đó bố đã gọi con vào thư phòng, cùng bàn bạc về chuyện của A Dục?"
Cô ngẩn người, mím môi gật đầu, nhớ lại tình huống khi đó...
Hồi năm hai đại học, Hứa Vi bị Bạch Chí Nghị gọi vào thư phòng để tâm sự.
(Kể về quá khứ, lúc Hứa Vi chưa phải là con dâu, nên xưng hô lúc này là bác – cháu)
"Vi Vi, thật ra bác với bố mẹ ruột của cháu là người quen cũ."
Lúc nghe được tin đó, Hứa Vi đã cực kỳ khϊếp sợ nhìn Bạch Chí Nghị.
"Bây giờ bọn họ sống có khỏe mạnh không ạ?"
"Khi con vừa tròn tháng, bọn họ xảy ra tai nạn giao thông nên đã qua đời rồi. Lúc bác biết chuyện này thì cháu đã 10 tuổi. Bác đã phải cho người tìm khắp các cô nhị viện trong thành phố, cuối cùng mới tra ra được tung tích của cháu."
Đến tận lúc ấy Hứa Vi mới biết tại sao năm đó, mình lại được chọn trúng trong số mười đứa trẻ.
Thì ra Bạch Chí Nghị đến là vì cô.
Lớn như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có thể biết được tin tức về bố mẹ mình. Tâm trạng Hứa Vi lúc ấy có chút kích động, đồng thời cũng rất cảm thấy rất khó chịu.
"Cháu có thể xem hình của bọn họ không ạ?"
Bạch Chí Nghị đưa ảnh chụp cho cô xem.
Hứa Vi phát hiện ra mình trông rất giống mẹ, cô vuốt ve bức ảnh, chóp mũi cay cay.
Lúc này Bạch Chí Nghị lại nói:
"Còn một chuyện nữa, hai gia đình chúng ta cũng từng có ước định một cuộc hôn nhân, nghe cứ như chuyện thời phong kiến, nhưng tình cảm của bác và ba mẹ con rất sâu đậm, đây cũng không phải lời nói đùa."
Hứa Vi không ngờ Bạch Chí Nghị lại đột nhiên nói ra chuyện này. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoang mang.
Bạch Chí Nghị nhanh chóng nói tiếp:
"Ban đầu bác vốn không định nói cho con biết việc này, nhưng lại thấy con hình như có ý với A Dục. Nếu con không ngại, bác muốn tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa vào tháng sau, đợi đến khi tốt nghiệp đại học xong thì sẽ kết hôn."
Hứa Vi nắm chặt góc áo, không biết phải làm sao, khuôn mặt đỏ ửng.
"Con... Chuyện này..."
"Ha ha ha, đang xấu hổ sao? Quả nhiên bác không nhìn lầm, đúng là con với thằng nhóc A Dục kia vừa ý nhau rồi. Nếu như vậy, bác sẽ tranh thủ thời gian sắp xếp chuyện đính hôn cho hai đứa."
Hứa Vi chấn động.
"Bây giờ con với anh ấy chỉ là bạn bè thôi ạ, còn chưa đến quan hệ đó đâu. Hơn nữa chuyện như kết hôn, con vẫn hy vọng cứ để thuận theo tự nhiên..."
Lúc nói lời này, cả khuôn mặt cô đều đỏ ửng lên.
Tuy Bạch Chí Nghị rất hy vọng Hứa Vi sẽ trở thành con dâu của mình nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của thiếu nữ, thế nên mới gật đầu nói: "Được, bác thấy bây giờ hai đứa cũng sắp thành đôi rồi, đợi hai con thật sự yêu nhau rồi chúng ta bàn tiếp chuyện này nhé."
Chuyện đính hôn cứ như vậy mà bị bỏ sang một bên.
Lúc Hứa Vi rời khỏi thư phòng, bởi vì câu chuyện hôn nhân với Bạch Kình Dục quá xấu hổ, khiến cô quắn quéo nắm áo đến mức xộc xệch nhăn nhúm, lại tình cơ nhìn thấy bóng dáng của anh đứng bên ngoài. Cô đột nhiên không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nên đành cắm đầu chạy mất dạng.
Sau chuyện đó, Hứa Vi trốn tránh không dám nhìn mặt Bạch Kình Dục.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bản thân thích ai đó, cô phải bỏ ra mấy ngày để bình ổn lại tâm trạng.
Vì thế mà Hứa Vi còn cố ý tìm thằng bạn thân đến, ôm vai bá cổ cầu xin chỉ bảo.
Vất vả lắm mới tích góp đủ dũng khí thẳng thắn để bộc lộ với Bạch Kình Dục thì lại nhìn thấy anh đi cùng với một cô gái khác, cử chỉ vô cùng thân mật...
Suy nghĩ của Hứa Vi quay về hiện tại.
Bạch Chí Nghị thấy khuôn mặt Hứa Vi trầm mặc, lạnh như băng thì thở dài một hơi.
Ông còn nhớ rõ năm đó, ánh mắt cô gái đang ngồi đối diện với mình trong suốt, tràn đầy vẻ hướng về tương lai như thế nào.
Bây giờ tuy Hứa Vi xinh đẹp, hấp dẫn hơn nhiều nhưng trong mắt lại giấu kín rất nhiều tâm sự, sâu không thấy đáy.
Ông cân nhắc một lát, lại nói.
"Bố vốn cho rằng chỉ cần con và A Dục kết hôn, nó sẽ kiếm chế lại. Nhưng thật sự không ngờ sau khi cưới, quan hệ của hai đứa lại càng ồn ào, cứng ngắc hơn. Vi Vi, cứ coi như hiệp nghị hai năm trước chưa từng có đi. Nếu con thật sự không thích nó thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào..."