Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Kình Dục và Hứa Vi.
Cô cất giọng bình thản: “Anh đến công ty làm gì?”
Người đàn ông nhíu mày, cười nhạt hỏi lại: “Mới đó đã coi công ty là của mình rồi à?”
“Nếu anh chịu tiếp quản Thịnh Duyệt, bây giờ tôi lập tức đi xử lý thủ tục với anh. Nhân tiện chúng ta cùng đến cục dân chính, ly hôn luôn.” Hứa Vi còn đang ước gì có thể quẳng gánh nặng này xuống ngay lập tức… thế nhưng Bạch Chí Nghị lại có ơn với cô.
Năm đó ở cô nhi viện, trong số 10 đứa trẻ ông đã chọn cô. Chẳng những cung cấp tài chính cho Hứa Vi ăn học, lại còn giúp cô tìm được mẹ nuôi.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Vi đến công ty làm việc để đáp lại mối ân tình này.
Hai năm trước mẹ nuôi của cô bị u não, rất cần tiền bạc để điều trị. Hứa Vi bất đắc dĩ, đành phải cầu xin ông giúp đỡ. Sau đó Bạch Chí Nghị ký kết một bản hợp đồng với cô, nội dung là để cô gánh vách trọng trách đại diện tổng giám đốc và gả cho Bạch Kình Dục.
Chờ đến khi sức khoẻ của Bạch Chí Nghị chuyển biến tốt hơn, hoặc Bạch Kình Dục tiếp nhận công ty thì Hứa Vi có thể thành công rút lui, đồng thời cũng nhận được một phần lương hưu lớn.
Thế nên cô có nằm mơ cũng hi vọng Bạch Kình Dục nhanh chóng từ bỏ cuộc chơi quay trở về con đường chính đạo.
“Quý này công ty giải trí dưới trướng Thịnh Duyệt có chỗ trống để ký kết thêm hợp đồng với nghệ sĩ nữa không?”
Hứa Vi biết đối phương sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm đến nghiệp vụ của công ty.
“Thế nào, phụ nữ bên ngoài của anh muốn làm minh tinh à?”
Bạch Kình Dục không phủ nhận.
“Lát nữa tôi kêu người đưa hồ sơ đến công ty.” Nói xong, anh đứng lên rời đi.
Hứa Vi cũng về phòng làm việc.
Không lâu sau, thư ký đưa tới một tập hồ sơ. Hứa Vi mở ra, thấy bên trong có sơ yếu lý lịch và ảnh chụp của một cô gái thì hai đầu lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Là cô gái sáng nay đã gửi hình cho cô.
Ngoài ảnh hồ sơ, bên trong còn để thêm mấy tấm hình đối phương chụp khá thân mật với Bạch Kình Dục.
Vân Sa Sa.
Hứa Vi nhướng mày, họ Vân à?
Sở dĩ Hứa Vi nhận ra đây là cô gái trong email nặc danh là do người trong hai bức ảnh đều có nốt ruồi son trên xương quai xanh.
Hứa Vi xem qua hồ sơ rồi đóng lại, để nó sang một bên, sau đó làm tiếp việc của mình. Đến tận giờ hẹn đi mua sắm mẹ chồng thì cô mới dừng lại, và lái xe đến trung tâm thương mại gần công ty.
Vân Uyển Tú hẹn cô uống trà chiều ở một nhà hàng. Hứa Vi vừa đến đã thấy mẹ chồng đang đỏ mặt tía tai, cãi nhau với người khác.
Cô gái kia đứng quay lưng lại với Hứa Vi, trên người mặc một chiếc váy hàng hiệu màu hồng, mái tóc nâu dài gợn sóng.
Vân Uyển Tú chỉ vào đối phương, lớn giọng mắng: “Tiền cô đã lấy xong hết rồi, tại sao vẫn còn tiếp tục dây dưa với A Dục? Ban đầu cô đã hứa sẽ rời khỏi thành phố, bây giờ lại lật lọng. Cô không sợ tôi đưa cho A Dục xem những bức ảnh trước kia à?”
Cô gái hờ hững, hớp một ngụm nước trà: “Bà cứ thử đi, xem rốt cuộc anh Kình Dục tin bà hay tin tôi.”
Vân Uyển Tú bị giọng điệu tràn đầy châm chọc của đối phương chọc giận hoàn toàn, định mắng tiếp thì lại thoáng nhìn thấy Hứa Vi đang đứng ở phía xa, sắc mặt bà chợt thay đổi hẳn.
“Vi Vi, sao con lại đến sớm thế?”
Thật ra Hứa Vi định yên lặng rời đi đợi một lát rồi quay lại, làm như không thấy Vân Uyển Tú đang tranh luận với cô gái kia. Chẳng qua vẫn chậm một bước, bị Vân Uyển Tú phát hiện ra.
Tình cảnh khá là lúng túng, thế nhưng người nên xấu hổ nhất lại không hề cảm thấy gì.
“Mẹ!” Hứa Vi lên tiếng gọi rồi bước đến chỗ hai người, thản nhiên ngồi xuống.
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt của cô gái kia, không hề cảm thấy có chút bất ngờ nào.
Đây chính là Vân Sa Sa ngoài đời thật.
Khoảnh khắc đối mặt nhau, hai cô gái đồng loạt rời tầm mắt vào phần ngực của đối phương.
Vân Sa Sa: “!!!”
Hứa Vi: “Chậc chậc chậc”
“Mẹ, đây là ai ạ?” Cô giả vờ hỏi.
Vân Uyển Tú muốn nói rồi lại thôi, còn Vân Sa sa thì chủ động ngả bài: “Tôi là người phụ nữ của chồng cô.”
“Là tình yêu đích thực à?”
“Tất nhiên.” Cô ta khoanh hai tay trước ngực, cái cằm nho nhỏ hếch lên, giọng điệu có phần dương dương tự đắc.
Chẳng qua Hứa Vi cũng không phải là đèn cạn dầu, để mặc người khác trèo lên đầu mình.
Cô biết Vân Sa Sa cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên không rơi vào bẫy của đối phương, ngược lại còn dùng biểu cảm đồng tình nhìn cô ta: “Thế thì đúng là cô đã vất vả rồi, xin hãy cứ làm tốt công việc của mình.”
Nét mặt của Vân Sa Sa và Vân Uyển Tú đều trở nên cứng ngắc: “Cô có ý gì?”