Mỗi lần nhắc tới nhà họ Giang, một đôi chị em xuất sắc kia luôn là đối tượng được mọi người khen ngợi.
Con gái lớn dịu dàng thông minh, con trai nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cha Giang vì chuyện này mà lấy làm kiêu ngạo, cũng vô cùng yên tâm khi để hai đứa nhỏ ở nhà, còn mình dắt vợ ra nước ngoài mở rộng việc làm ăn. Thỉnh thoảng ông sẽ nghe được quản gia báo cáo, nói là cậu chủ quá ỷ lại cô chủ, mười sáu tuổi còn ngủ chung một phòng.
Cha Giang cũng không để việc này trong lòng. Có lẽ là chuyện lần đó đã để lại ám ảnh tâm lý cho Giang Khởi Vân, mà lúc đấy chị gái lại là người duy nhất ở bên cạnh cậu, không muốn xa rời một chút cũng không có gì làm lạ.
Dường như người đàn ông này đã quên mất rằng, bọn họ là một gia đình tái hôn, giữa hai chị em không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
*
"Chị ơi, em gái nhỏ lại lớn thêm rồi."
Trong bóng đêm, cặp mắt thiếu niên như con mèo nhỏ sáng đến kinh người.
"Chát..." Ngay sau đó, đầu cậu ăn ngay một bạt tai.
"Người lịch thiệp không được tùy tiện nhận xét cơ thể của con gái." Lâm Lang nói: "Nhắm hai mắt em lại, không thì xéo về phòng em mà ngủ."
"Thôi mà chị, em không nói nữa là được..." Cậu lập tức làm nũng, vùi đầu vào cổ của cô rồi cọ lung tung, không nhịn được lại oán giận một hồi: "Từ lúc chị vào đại học thời gian về nhà càng ngày càng ít, có phải chị đã quên trong nhà còn có một chú sâu nhỏ tội nghiệp đang chờ chị rũ lòng thương rồi hay không?"
Lâm Lang chỉ cười.
Thiếu niên xinh đẹp mười sáu tuổi học hành xuất sắc, gia đình giàu có, còn có cho mình một gương mặt trẻ con phúc hậu và vô hại, đám nữ sinh kia không mê mệt cậu mới là lạ, còn "Sâu nhỏ tội nghiệp"?
"Chị ơi, sao chị lại cười rồi? Chẳng lẽ em không đáng để chị đồng tình sao?"
Giang Khởi Vân nhích cơ thể lại gần, tầm mắt dừng trên cơ thể người trước mắt, thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo như bức tranh sơn dầu phương Tây.
Cậu cúi đầu xuống, đè lại cái ót đối phương, thuần thục mà hôn.
"Ưʍ..."
Lâm Lang bị hôn đến độ không thở được, trong lúc mơ hồ, bàn tay đang vỗ về kia dần dần dời xuống, ngón tay vuốt ve da thịt sau cổ, thậm chí còn muốn luồn vào áo ngủ mỏng manh.
"Giang Khởi Vân! Em mà dám làm càn nữa là chị giận thật đấy!"
Cô gái có chút thẹn quá hoá giận: "Ai bảo em cho lưỡi vào?"
"Em thấy trên TV đều diễn như vậy mà." Cậu vô tội mà nói.
"Chuyện này, loại chuyện này chỉ được làm với người mình thân mật nhất thôi!" Mặt cô gái đỏ lên.
"Thì ra... Em không phải là người mà chị thân mật nhất..."
Thiếu niên thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm, trong mắt có ánh nước lưu chuyển, giống như hiếu thắng nhưng lại chịu đựng đau khổ.
"Không, ý chị không phải vậy!"
"Vậy... Vậy lúc em hôn chị có thể đưa lưỡi vào không?" Đôi mắt nhỏ của cậu tràn đầy khao khát.
"..."
Cuối cùng, cậu được như ước nguyện ôm người ta lại tới một lần hôn lưỡi thật sâu.
Chị gái kính yêu của em dễ lừa thật đấy.
Giang Khởi Vân cúi đầu chăm chú nhìn dung nhan yên tĩnh ngủ say của cô, tầm mắt dọc theo cần cổ trắng như tuyết, một đường uốn lượn đến cổ áo hơi mở ra, bóng tối ảm đạm che đi nơi thần bí mà ngọt ngào.
Hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống.
"Vân Vân..."
Người đang ngủ say bất giác gọi tên mụ của cậu, thân thiết lại dịu dàng, khóe miệng mang theo một chút ý cười. Đôi tay vốn muốn đánh úp về phía ngực do dự một chút, cuối cùng chậm rãi đặt lên eo cô.
"Lần này... Tạm tha cho chị đấy."
Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên lại có chút khàn khàn, lộ vẻ gợi cảm trí mạng.
Cậu vươn đôi tay và chân dài bao trọn cô gái nhỏ xinh trong ngực như chú bạch tuột con, bấy giờ mới kéo chăn lên, thỏa mãn chìm vài giấc ngủ.
Khi tiếng ngáy rất nhỏ bên cạnh vang lên, Lâm Lang lại mở mắt, mặt vô cảm thắt lại đai eo bị xả tới khuỷu tay.
Chú sói nhỏ này càng ngày càng không an phận.
Mùa xuân tới rồi, thằng nhóc này cũng ngo ngoe rục rịch, thiếu niên tinh lực dư thừa, thường sẽ có một loại khát vọng mông lung và tinh thần thăm dò với cơ thể khác phái.
Trong cốt truyện, Giang Khởi Vân coi Giang Lâm Lang trở thành quà sinh nhật mười lăm tuổi của mình, biến chị gái thành tình nhân.
Mà hiện giờ, hai người vẫn đang duy trì mối quan hệ chị em "Thuần khiết"", cậu cũng sắp nghênh đón sinh nhật lần thứ mười bảy.
Từ sau khi cô lên đại học, Giang Khởi Vân càng thêm không thể nhẫn nhịn, chú ý thử thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Lang, bày ra vẻ mặt ngây thơ kể chút chuyện cười thô tục trêu chọc cô, hoặc là trực tiếp ra tay, giống hai nụ hôn tràn ngập tính xâm lược như vừa rồi, lòng muông dạ thú rõ như ban ngày.
Chỉ sợ chỉ có ""Chị gái" từ nhỏ chỉ học ở trường nữ sinh, không hiểu về việc hoan ái giữa nam nữ mới có thể ngây thơ cho rằng đây là cách em trai mình thể hiện sự yêu thương với mình.
Lâm Lang tính toán, có lẽ nữ chính cũng nên xuất hiện rồi, đến lúc đó thì càng chơi vui. Một bên là chị gái mình "Kính yêu nhất", một bên là tình yêu đích thực khiến tim mình đập loạn...
Lâm Lang rất không phúc hậu thừa nhận, bản thân mình muốn xem kịch vui.
Dù sao thì cô là nữ phụ độc ác gian tà mà.
Không làm chuyện gì đó, chẳng phải rất không bình thường hay sao?
Cơ hội này đến rất nhanh.
Cuối tuần, dưới ánh mắt tràn ngập oán niệm của người nào đó, Lâm Lang đành phải từ chối cuộc họp lớp của bạn bè, đồng ý đi mua quần áo mới với cậu. Cô lấy xuống một bộ đồ nam từ trên kệ hàng, ướm thử lên thiếu niên một chút rồi mau chóng trả tiền.
Nhân viên bán hàng trẻ tuổi kiếm lời từ tiền hoa hồng thì rất vui, cố tình khen ngợi: "Trông tình cảm giữa hai người tốt quá đi, ngay cả người kia mặc cỡ số nào cũng ghi tạc trong lòng, thật làm người ta hâm mộ."
Giang Khởi Vân cười, tựa đầu lên vai Lâm Lang, nghiễm nhiên bày ra hình tượng bạn trai nhỏ.
Ôm một loại tâm thái xem kịch vui, Lâm Lang làm bộ vô tình đi vào một cửa hàng bán nội y.
Đây là địa điểm quan trọng làm thay đổi quan hệ giữa nam nữ chính - nữ chính chuyển đến làm giáo viên dạy học ở trường cấp ba của nam chính, trước ngày hôm đó, vì chúc mừng cô ta lần đầu tìm được việc làm nên bạn thân đã rủ cô ta đi dạo phố.
Ngay lúc đó, để thoát khỏi sự tiếp cận của "Mấy chị gái lớn", nam chính đã tìm đại một phòng thử đồ trốn tránh, nào biết rằng nữ chính đang thử nội y trong đó đã sớm cởi hết sách. Dáng dấp thành thục lại quyến rũ của người phụ nữ hấp dẫn Giang Khởi Vân đang trong giai đoạn tìиɧ ɖu͙© phấn chấn ngay tức khắc.
Chưa kể lúc dạy học nữ chính còn cố tình đeo kính giả xấu, mặc quần áo vừa dài vừa rộng, vốn dĩ nhan sắc cũng chỉ ở mức tầm thường nhưng khi cô ta cố tình che giấu như vậy, một khi để người khác phát hiện ra, họ cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy, dù người đẹp khác có ngũ quan tinh xảo đến đâu cũng không thể sánh bằng.
Sau đó là sự bắt đầu cho chuỗi bi kịch của nữ phụ.
Dù cô có đẹp đến đâu, cũng sẽ được nhận định là "Có ngực không có não"!
Còn dù nữ chính khó coi ra sao, thì cũng gọi là "Hoa sen mới hé nở từ đầm nước trong veo, mộc mạc xinh xắn một cách tự nhiên, không cần điêu khắc hay trang sức tô điểm"!
Đây là đẹp tự nhiên đó, cô có hiểu không?
Lâm Lang cũng không hiểu cho lắm, nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng tới việc cô đi làm chuyện xấu.
Chẳng phải tình yêu đích thực đều trải qua trăm cay ngàn đắng mới tu thành chính quả hay sao?
— vậy, để cô tạm thời đến "Giúp" họ một lần!