*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!
Xe thể thao dừng lại vững vàng.
Hạ Dĩ Mặc bị người đàn ông kéo xuống xe.
Theo bước chân của anh thì chắc là đang đi loanh quanh mấy con đường lòng vòng.
Dịch Hướng Thư: "Em có thể tháo bịt mắt xuống rồi, chúng ta đã tới nơi."
Hạ Dĩ Mặc kéo bịt mắt xuống, đập vào mắt là công viên giải trí náo nhiệt to lớn.
Đây là nơi cô tiếc nuối nhất nhưng cũng là nơi muốn đến nhất...
Chỉ một thoáng ngạc nhiên, chua xót, cảm động, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, trộn lẫn với nhau, ngổn ngang trăm đường.
Cô rũ mắt xuống, chạm vào lòng bàn tay anh, giọng nói chua chát: "Tại sao anh biết em..."
Dịch Hướng Thư khống chế ngón tay của cô, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nói với vẻ "Đương nhiên là anh biết rất ro": "Em muốn chơi trò nào trước, ngựa quay được không?"
Mười ngón tay truyền đến dòng điện kỳ lạ.
Vào ban đêm gió mát lành lạnh nhưng máu lại sôi sùng sục.
Biển người tới lui không ngừng, cô gái nhỏ không thèm quan tâm mà vào cái ôm rộng lớn ấm áp.
"Chậc, em không còn rụt rè nữa."
"Anh cứ kệ em!"
"Thật ra em rất đẹp, nếu không mang mắt kính thì càng thêm xinh đẹp."
"..." Anh chuyển đề tài nhanh vậy à?
"Nhưng em không bị cận, thế còn mang mắt kính làm chi?"
"Dịch Hướng Thư anh nói nhiều quá đấy, em muốn ngồi đu quay."
Dịch Hướng Thư mỉm cười ôm chặt cô, sau khi chơi cùng cô vài trò chơi, cô đã buông tay hoàn toàn.
Bây giờ cô gái nhỏ đáng đứng trước bản đồ khu vui chơi, rối rắm không biết nên chơi trò nào trước.
...
Song cửa hoa văn cũ kỹ phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
Rèm cửa màu đỏ không có gió vẫn bay phấp phới, ánh trắng sáng chiếu vào qua khe hở.
Trên màn cửa không ngừng phấp phới dần xuất hiện bóng dáng của trẻ con.
Ngón tay bén nhọn của cậu bé để lại vết cào rách nát trên vách tường, vết máu màu đỏ chảy thê thảm.
Ánh mặt lạnh buốt, cậu bé âm trầm nhìn hai người.
Cho dù bạn ở bất cứ đâu thì nó vẫn có thể đuổi theo bạn, như hình với bóng...
Bọn họ đã chơi gần hết mấy trò chơi trong công viên giải trí, Dịch Hướng Thư đưa cô đến nhà ma lạnh lẽo đáng sợ.
Không ngờ tới, cô khiếu nại với anh rằng nhà ma bố trí không đạt tiêu chuẩn với vẻ mặt bình tĩnh, không đáng giá tiền.
Ngược lại là khiến cho nội tâm của người nào đó thở dài không ngừng, bộ dạng giả vờ sợ sệt, kéo cô trốn vào một góc u ám không người.
Dịch Hướng Thư đè cô trên vách tường màu đỏ in đủ kiểu đầu lâu, anh chơi xấu nói: "Tôi sợ quá, em mau hôn tôi một cái."
Hạ Dĩ Mặc ngạc nhiên, cứ như vậy bị anh đè trên vách tường hôn một lúc.
Tim bỗng đập nhanh.
Bụng nhỏ cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ dưới hông người đàn ông đang nóng bừng, đừng nói là anh muốn làm ở đây đấy nhé?
Bỗng nhiên, có một con quỷ mặc đồ trắng, mái tóc xõa rối tung, bò từ dưới mặt đất lên, trong miệng gào rống: "Mau trả mạng lại cho tôi..."
Một loạt thao tác này làm Hạ Dĩ Mặc ngạc nhiên, cô đá vào cẳng chân của anh, cắn cánh môi anh: "Có người đến, anh thả em ra!"
Dịch Hướng Thư liếc mắt lạnh lùng nhìn con quỷ nằm trên mặt đang làm công việc của mình, lạnh nhạt nói: "Đó chỉ là quỷ thôi, không xen vào được đâu."
Con quỷ mặc đồ trắng nhìn thấy cảnh nóng bỏng này thì có chút ngạc nhiên, sau khi nhận ra bản thân đã thức thời, lập tức nó chạy trốn té khói.
Không còn "Quỷ" quấy rầy nữa.
Dịch Hướng Thư tiếp tục dừng dương vật đâm cô, bàn tay vói vào vạt áo dần dời xuống xoa bờ mông mềm mại no đủ.
Đôi tay bẻ cánh mông đầy thịt ra, ngón tay dài trượt xuống theo đường kẽ mông.
Vừa moi móc trứng rung đang khuấy động bên trong lỗ sau, vừa khuấy động cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ phía trước.
Hạ Dĩ Mặc ngại ngùng úp mặt vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ: "Nơi này không được đâu mà, chút nữa sẽ có người đến ~"
Đôi mắt đào hoa của Dịch Hướng Thư nhìn chằm chằm cô, nhướng mày nói: "Ừ, vậy chúng ta tìm chỗ khác."