Hợp Đồng Yêu Đương

Chương 47: Còn muốn dụ dỗ ai

*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!

Sau một đêm cuồng nhiệt, Hạ Dĩ Mặc mơ màng tỉnh giấc, khi mở mắt ra thì nhìn vào đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường.

Hoá ra đã mười một giờ rồi.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng lớn trên người, luôn nép chặt vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông.

Trận làʍ t̠ìиɦ tràn ngập vui sướиɠ làm cô bủn rủn tay chân, lỗ nhỏ vẫn còn sưng đỏ.

Đêm qua, Dịch Hướng Thư không biết tiết chế chút nào, cả đêm cứ làm cô không ngừng nghỉ.

Lần đầu làm trên ván cửa xong, Dịch Hướng Thư lại ôm cô vào phòng tắm, nhiệt độ bồn tắm lớn ấm áp làm nóng cơ thể hai người, anh kéo cô vào trong trải nghiệm một lúc lâu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đỡ vòng eo bủn rủn, mặc quần áo nhanh chóng rời đến cách vách nghỉ ngơi, cô cũng không quan tâm đến việc anh níu kéo lại với câu nói "Muộn vậy rồi em đừng về".

Sự thờ ơ của Hạ Dĩ Mặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngọn nguồn dây cung của người đàn ông.

Sau đó, váy ngủ cô mặc bị Dịch Hướng Thư xé tan tành. Anh khiêng cô lên giường, ngang ngược đè lên người cô, anh lại chiếm đoạt cô từ trong ra ngoài tàn bạo thêm một lần nữa.

Cho đến khi cô cảm thấy tay chân bản thân bủn rủn đến mức không chịu nổi, không thể nhúc nhích được chút nào cả.

Cô bị làm tới mức không xuống được giường, đồng thời cũng không còn sức đến phòng cách vách để nghỉ ngơi. Hạ Dĩ Mặc bị ảnh giam chặt trong lòng ngực, dù cô có giãy giụa thì cũng không thể thoát ra, chỉ có thể dùng ngón tay chọt vào ngực anh.

"Anh thả em ra." Cô dừng lại rồi giải thích: "Em đói bụng."

Dịch Hướng Thư sợ cô sẽ quay về nên vẫn luôn ôm cô trong lòng ngực.

Lúc này, anh bị tiếng ồn đánh thức, dù vậy anh vẫn không mở mắt ra.

Bàn tay to đặt trên bụng nhỏ của cô trượt xuống dưới, anh cưỡng ép bẻ đôi chân đang khép lại ra, đâm ngón tay vào khe hẹp giữa hai chân.

Anh nhẹ nhàng xoa miệng lỗ nhỏ non mềm của cô, ngón tay bị nước da^ʍ tràn ra ngoài làm ướt nhẹp.

Bỗng dưng Dịch Hướng Thư cười nhẹ một tiếng, giơ sợi chỉ bạc lên trước mặt cô, chóp mũi cạ vào cổ cô nhẹ nhàng.

"Xem ra là em đã đói thật rồi, lỗ nhỏ chảy nước không ngừng. Để tôi đút em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ có được không?"

Tối qua, sau khi anh mặc cho cô gái nhỏ chiếc áo sơ mi của mình, còn bản thân thì cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ leo lên giường.

Bây giờ càng dễ làm việc.

Áo sơ mi bị vén đến trên eo, dươиɠ ѵậŧ nửa cương cứng chọt trúng kẽ mông trơn bóng của cô.

Bây giờ bộ dạng anh trông rất có khả năng sẽ kéo cô làm thêm một trận nữa.

"Dịch Hướng Thư, em đói bụng thật đấy." Hạ Dĩ Mặc nhíu mày, trong bụng nghĩ thầm, cuối cùng lui một bước: "Em đi nấu mì, ở ngay... Bên cạnh anh thôi, em chờ anh rời giường rồi cùng ăn chung."

Dịch Hướng Thư nhớ tới chuyện trước đây dạ dày của cô không được tốt, sau khi lật người cô qua, dịu dàng hôn lên giữa mày đang nhíu lại của Hạ Dĩ Mặc thì mới chịu buông cô ra.

Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vẫn dựng đứng tràn đầy du͙© vọиɠ, Hạ Dĩ Mặc xem nhẹ sự khó chịu giữa hai chân, coi nhanh nhẹn bước xuống giường, chạy vào phòng tắm để rửa mặt.

Cô gái nhỏ không nằm trong lòng ngực nữa nên Dịch Hướng Thư cũng không còn buồn ngủ, anh gãi đầu một phen, rời khỏi giường.

Dịch Hướng Thư ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hạ Dĩ Mặc đang bận rộn việc trong phòng bếp, có cảm giác như cô là nữ chủ nhà vậy.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt vân mịn làm bằng cotton, cổ tay áo được xắn chỉnh tề, vạt áo che đậy cặp đùi trắng nõn mềm nhẵn như có như không.

Mái tóc dài màu dẻ được buộc lỏng lẻo làm lộ cái cổ thiên nga thon dài trắng như tuyết, cử chỉ dịu dàng khó thấy.

Bên ngoài mưa vẫn liên miên và ẩm ướt, sắc trời âm u.

Ánh đèn dịu nhẹ phát sáng trong căn phòng, nổi bật khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô trong càng sáng rực rỡ.

Mao Mao vui sướиɠ ngồi xổm trong ổ của mình ăn thức ăn dành cho chó, nhìn nó như là đã đói lả người.

Dịch Hướng Thư nghĩ tới một chuyện...

Ánh mắt loé lên ý cười không tốt lành, anh thản nhiên bước qua, cướp lấy chậu thức ăn của con chó, dụ Mao Mao chạy vào trong phòng khách.

Sau đó, anh thuận tay khóa cửa lại.

Hạ Dĩ Mặc tập trung nấu mì, khi nhìn thấy Dịch Hướng Thư bước ra từ phòng khách, cô cũng không nhận ra điều khác thường, chỉ bảo anh rửa tay chuẩn bị ăn mì.

Trên bàn ăn, Dịch Hướng Thư ngoài việc khen tay nghề nấu ăn của cô ra thì lại im lặng khó thấy, hai người cùng ăn một tô mì lớn.

Dịch Hướng Thư ăn xong trước, anh lười nhác ngẩng đầu lên, khoé môi cong lên nụ cười thể hiện tâm trạng rất tốt.

Hạ Dĩ Mặc có chút mất tự nhiên khi bị anh nhìn chăm chú với ánh mắt nóng rực, cô chỉ biết cúi đầu im lặng ăn mì.

Thình lình cẳng chân loả lộ ra bên ngoài giống như bị một thứ nóng rực nào đó chạm vào một cách ung dung.

Tay cầm chiếc đũa cô run lên, sợi mì rớt lại trong chén, cô rụt người ra sau muốn tránh thoát gan bàn chân của người đàn ông dưới bàn ăn, liếc mắt lạnh lùng cảnh cáo anh.

Đáp lại là ánh mắt chứa ý cười trêu đùa và khóe miệng cong lên tùy ý.

Hạ Dĩ Mặc nhanh chóng ăn xong, cô dọn dẹp chén đũa để vào bồn rửa chén, sau khi lau khô tay thì mới quay về.

Dịch Hướng Thư chặn đường cô lại.

Lưng của cô gái nhỏ dựa vào tủ bếp, cô bị anh giam trong lòng ngực, ôm vào trong không gian này.

Dịch Hướng Thư hỏi đầy thờ ơ: "Mặc Mặc em muốn về nhà à?"

Tuy rằng cô vẫn chưa thích ứng được xưng hô thân mật thế này nhưng Hạ Dĩ Mặc vẫn gật đầu, "Ừ" một tiếng lạnh nhạt.

Hai tay của Dịch Hướng Thư chống trên bệ tủ bếp, xương ngón tay gõ nhịp nhàng trên mặt bàn bóng loáng.

"Em ăn mặc như vậy mà muốn về nhà à, em muốn quyến rũ ai?"

Trong giọng nói trầm thấp khô khốc giống như có chút không vui, Hạ Dĩ Mặc không kịp nghĩ nhiều.

Hai chân vẫn run lên liên tục, lỗ nhỏ bị chơi một thời gian dài vẫn còn sưng. Khi cất bước, mép thịt cạ vào nhau làm cô cảm thấy khó chịu, giống như khắp nơi trên cơ thể đang nhắc nhở cô.

"Không phải quần áo là do anh..." Hạ Dĩ Mặc không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh, giọng điệu càng lạnh lùng: "Dịch Hướng Thư anh đừng có quá đáng!"

Khi cô gọi cả tên lẫn là biểu hiện tức giận.

Ngược lại Dịch Hướng Thư chỉ cười lạnh, tháo đồ buộc tóc của cô xuống. Anh quấn sợi tóc dài lên ngón tay vài vòng, kéo nhẹ cô về phía mình.

"Mặc Mặc không ngoan chút nào, xem ra phải chơi em thật nhiều thì em mới có thể ghi nhớ lâu dài."