Tiểu Anh Đào

Chương 7

Hạ Chí ôm cây đợi thỏ ở lối vào nhà ăn.

Lúc này đang là giờ ăn của học sinh, một người cao lớn, đẹp trai như anh đứng ở đây đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí có người còn bước tới hỏi tên và lớp.

Xử lý xong những người đó Hạ Chí xoa cái trán đau nhức, lấy tay che mặt.

Cũng may trời xanh không phụ lòng người, rất nhanh bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt. Hạ Chí đi tới, nhấc cổ áo của cô.

"Xa...Ly...Tử." Giọng nói như được thốt ra từ kẽ răng. Xa Ly Tử giống như con gà yếu ớt quay đầu, mỉm cười nhìn anh.

"Anh Hạ Chí..." Giọng nói của cô đầy ngọt ngào, mang theo một tía làm nũng.

"Hứa Tự! Chạy đi!" Cô gái vừa nãy còn mềm nhũn giờ đã bỏ chạy như một con thỏ. Hạ Chí đứng ở nơi đó, đưa tay lên trán thở nhẹ một tiếng, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Thật là...

Anh lắc đầu, cơn tức giận đã tan biến không còn dấu vết.

Xa Ly Tử chạy hết cả hơi, tới lúc chắc chắn Hạ Chí không đuổi kịp phía sau mới cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc này cô mới dừng chân để hít thở.

Hứa Tự bên cạnh cũng đã quá mệt, cô ấy thở hổn hển: "Cậu...hai người các cậu lớn vậy rồi sao vẫn giống trẻ con thế hả."

"Ai bảo hồi sáng cậu ấy tức giận với tớ." Xa Ly Tử giận dữ nói.

"Này..." Hứa Tự mỉm cười, chậm rãi nắm tay cô đi dạo. Bây giờ đã qua 12h, ánh nắng gay gắt, bãi cỏ xanh tươi rực rỡ, cây cối rậm rạp được cắt tỉa gọn gàng.

Khu vực phía sau tòa nhà dạy học có rất ít người, vì hơi hẻo lánh nên ai cũng ngại không dám tới, tuy nhiên đây là căn cứ bí mật của Xa Ly Tử và Hứa Tự.

Dưới tán cây tươi tốt, Hứa Tự đang ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào thân cây. Xa Ly Tử nhắm mắt gối đầu lên chân cô ấy, giọng điệu lười biếng.

"Tự Tự, tớ muốn ngủ..."

"Ừ, cậu ngủ đi." Hứa Tự nhẹ nhàng sửa lại những lọn tóc vương vãi trên trán cô, ánh mắt dịu dàng, ánh nắng dày đặc lọc qua những phiến lá biến thành những đốm sáng nhỏ rơi trên mặt cô.

Khuôn mặt đầy đặn và khả ái ấy dường như ngập tràn ánh nắng.

Thực sự là một cô gái đáng yêu, cô tràn đầy năng lượng vô tận, chỉ cần ở bên cô tâm trạng của Hứa Tự dường như tốt hơn, những cô đơn đều sẽ bị đánh bay.

Hứa Tự cười nhẹ, đưa mắt nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen như bị phủ một tầng sương mù, mơ hồ không thấy rõ cảm xúc.

Khi nhìn thấy Hạ Chí trong lớp Xa Ly Tử vẫn có một chút sợ hãi. Cô nhún vai, nở nụ cười thân thiện với anh.

Hạ Chí cứng nhắc gằn từng chữ một. "Xa, Ly, Tử."

"Lại đây."

Xa Ly Tử bước từng bước nhỏ, bộ dáng cảnh giác giống như có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. Khi thấy cô đến đủ gần, Hạ Chí đột nhiên vươn tay ra bóp chặt hai má đầy thịt.

"Aaaaa..." Xa Ly Tử ê ê a a kêu đau.

Hạ Chí thấy đủ rồi mới chịu buông tay, khuôn mặt bình tĩnh cảnh cáo cô. "Lần sau, nếu cậu dám làm mấy chuyện như hôm nay tớ sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu."

"Đau muốn chết..." Xa Ly Tử nhanh chóng xoa xoa hai má đỏ bừng, vừa xoa vừa lẩm bẩm than thở, không biết có nghe thấy anh nói hay không.

Động tác giữa hai người không lớn không nhỏ, chỉ có vài người xung quanh chú ý đến, mà Tô Hiểu Khinh đang ngồi từ xa lặng lẽ nắm chặt cây bút trong tay.

Hôm nay đến lượt Xa Ly Tử trực nhật, sau khi tan học Hạ Chí đã ra về, lúc cô lấy nước về lau bảng trong lớp không còn mấy người.

Tô Hiểu Khinh vẫn chưa về, ngồi tại chỗ giống như đang làm bài tập.

Hôm nay Xa Ly Tử cùng cộng sự của mình dọn dẹp xong thì trời đã hơi tối, cô vội vàng thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, hành lang bên ngoài vắng tanh, lúc cô đang chuẩn bị xuống lầu.

"Xa Ly Tử." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, là Tô Hiểu Khinh.

"Hả?" Xa Ly Tử tò mò quay đầu.

"Quan hệ giữa cậu và Hạ Chí có vẻ rất tốt nhỉ." Cô ấy nở nụ cười nhẹ nhàng, đi tới khoác tay Xa Ly Tử rất tự nhiên, hai người cùng nhau bước xuống cầu thang.

"A, cũng tốt. Mọi người đều biết bọn tớ là hàng xóm mà." Xa Ly Tử cười khan, cảm thấy có chút không thoải mái khi bị giữ chặt.

Tính tình Xa Ly Tử rất tốt, là một người hoạt bát, dễ thương và rất hòa thuận với các bạn khác trong lớp, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Tô Hiểu Khinh, cô luôn cảm thấy khó xử.

"Tớ thực sự hâm mộ cậu...Đúng rồi, bình thường hai người vẫn hay chơi chung với nhau phải không?" Cô ấy giống như vô tình hỏi, Xa Ly Tử cẩn thận sắp xếp lời nói của mình trong vài giây.

"Ừm... thỉnh thoảng thôi, nhưng phần lớn thời gian tớ ở nhà một mình." Xa Ly Tử gật đầu nghiêm túc khẳng định.

Đây là sự thật, ngoại trừ việc Phạm Nhiêu Nhiêu bảo cô đi tặng quà rồi thuận tiện chơi game, cả những lúc kéo cô đi thư viện khi tâm trạng anh vui vẻ, thì thật sự rất hiếm khi hai người chơi riêng với nhau.

"A, ra là vậy..." Tô Hiểu Khinh trầm ngâm gật đầu, mắt thấy đã sắp xuống khỏi cầu thang, hai người chuẩn bị tách nhau ra khỏi cổng trường, khi Xa Ly Tử đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cô ấy hỏi.

"Vậy cậu có thích Hạ Chí không?"

Xa Ly Tử sững sờ, đối với tuổi của cô thích là một lời nói xa vời và bí mật, chưa kể người cô ấy đang hỏi chính là Hạ Chí.

"Thích..." Cô mỉm cười với Tô Hiểu Khinh, khi thấy sắc mặt cô ấy thay đổi rõ rệt, cô nghiêm túc nói thêm: "Cậu ấy là bạn tốt cùng lớn lên với tớ, đương nhiên là tớ thích cậu ấy rồi."

"Nhưng mà có khả năng sẽ không giống với cậu."

Xa Ly Tử vẫy tay với cô ấy, chạy nhanh như chớp: "Tớ đi trước đây, gặp cậu vào ngày mai. "

Ngồi lên xe lướt qua hàng cây râm mát trên đường, lúc này Xa Ly Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại vẫn đề Tô Hiểu Khinh vừa hỏi trái tim cô giống như bị kim châm.

Những cảm xúc kỳ lạ và khác thường lan tỏa khắp cơ thể, Xa Ly Tử lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.

"Phải chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày!" Trong khuôn viên yên tĩnh, giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên, cùng với tiếng xe đạp cót két dần dần đi xa.

Khi về đến nhà, Xa Ly Tử thấy có hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, đều từ Hạ Chí, cô dừng hai giây rồi gọi lại cho anh.

Một tiếng bíp vang lên, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

"Gọi tớ có chuyện gì."

"Không có chuyện gì, chỉ muốn nói cho cậu biết tớ đã cầm bài tập tiếng anh về rồi." Hạ Chí bình tĩnh giải thích.

"À, tớ biết rồi." Xa Ly Tử nói tiếp: "Điện thoại tớ bỏ trong cặp nên không nghe thấy tiếng chuông."

"Ừ."

"Chỉ vậy thôi phải không?"

"Ừ."

"Tạm biệt nha." Xa Ly Tử tắt máy, cảm thấy có chút kỳ lạ, cô nghiêng đầu suy nghĩ hai giây nhưng không có kết quả, đã vậy cô lập tức ném nó ra sau đầu.

Sau đó, khi nhìn thấy Tô Hiểu Khinh ở trường Xa Ly Tử coi như không có chuyện gì xảy ra, hai người lịch sự cười với nhau, thỉnh thoảng đám nữ sinh tụ tập tán gẫu cùng nhau, hai người vẫn có thể nói vài câu với nhau.

Cô vẫn đánh nhau, cãi vã và làm bài tập về nhà với Hạ Chí, nhưng sẽ chú ý cẩn thận ở nơi công cộng để tránh tiếp xúc thân mật vì sợ bị người khác hiểu lầm.

Dù sao bọn họ cũng đã trưởng thành.

Xa Ly Tử nghĩ.

Nửa tháng sau khi bắt đầu học kỳ sẽ có một bài kiểm tra, tương đương với việc thi kiểm tra chất lượng, lúc đó chỗ ngồi sẽ được sắp xếp lại theo thứ hạng. Bây giờ tất cả bọn họ đang ngồi một cách ngẫu nhiên khi vừa khai giảng.

Bởi vậy, Xa Ly Tử mới có thể vừa vặn ngồi cùng Hạ Chí và Hoa Tự.

Nghĩ đến kỳ thi sắp tới Xa Ly Tử trở nên căng thẳng, cô chỉ biết nắm tay Hứa Tự không ngừng lầm bầm: "Ôi, làm sao đây, điểm của tớ tệ thế chắc sẽ bị phân ngồi cạnh thùng rác..."

"Xong rồi, xong rồi." Cô mang vẻ mặt rầu rĩ như sắp khóc: "Tương lai, tớ không chỉ thu dọn rác mà còn phải giữ rác..."

Hứa Tự bị bộ dạng của cô chọc cười, liên tục an ủi: "Không sao, điểm của cậu sẽ không kém đến vậy đâu. Cùng lắm là...ừm..." Cô ấy suy nghĩ vài giây rồi nói. "Cậu tới bảo vệ cái máy lọc nước."

"Tự Tự!" Xa Ly Tử mở to mắt, trong lòng không tin mà kêu lên. "Ngay cả cậu cũng bắt nạt tớ. Còn muốn để tớ sống không hả."

Cô vùi đầu vào vai Hứa Tự không ngừng cọ, giống như một con mèo cam xù lông vậy.

"Đừng diễn nữa, ngày mai đến thư viện giúp cậu ôn tập." Hạ Chí bất lực quay đầu nhìn cô.

"Ôi, ngày cuối tuần lại mất rồi." Xa Ly Tử gục xuống bàn.

"Thật ra điểm của tớ đã tụt rất nhiều, nên cũng hơi lo..." Hứa Tự khẽ thở dài.

Xa Ly Tử lập tức đứng thẳng người, vui vẻ nói: "Tự Tự, sao ngày mai chúng ta không cùng nhau đến thư viện!"

"A..." Hoa Tự bất động thanh sắc đánh giá Hạ Chí đang yên lặng ở kia, cười cười, nhỏ giọng nói. "Thôi!!! Nếu như thi không tốt vậy thì tớ có thể ngồi cùng cậu rồi."

"Vậy sao được! Nếu không lọt vào top 3 mẹ của cậu sẽ không vui đâu." Xa Ly Tử cau mày lo lắng.

Hứa Tự mỉm cười, an ủi cô. "Không sao, những kiến thức cơ bản tớ vẫn có. Ngược lại là cậu đấy, mấy ngày nay phải nghiêm túc hơn biết chưa, nếu không sẽ phải canh giữ thùng rác đấy!"

Hứa Tự nhéo mũi cô, rồi bị Xa Ly Tử ôm lấy.

"Ừm!!! Tự Tự là tốt nhất."

Sau mấy ngày ôm chân phật ôn tập, kỳ thi cuối cùng cũng đến, nhưng không khẩn trương như Xa Ly Tử nghĩ. Cô nghiêm túc đọc đề một lượt, phát hiện phần lớn các câu đều đã làm qua, chỉ có một vài câu hỏi lớn cuối cùng là không tìm ra đáp án.

Vì vậy, cô vừa âm thầm cảm ơn Hạ Chí đã ôn tập trúng tủ cho mình, vừa múa bút thành văn.

Sau khi thi xong Xa Ly Tử cảm thấy tinh thần thoải mái rất nhiều, vừa ra khỏi phòng thi thì tình cờ gặp Hạ Chí, cô vội vàng chạy lại gần hỏi một cách hào hứng.

"Hạ Chí Hạ Chí, cậu làm bài thế nào?"

"Không tồi, cậu thì sao?" Hạ Chí nhìn cô, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

"Phần lớn các câu tớ đều làm được. Cậu thật tuyệt vời."

"Ngon, còn hai câu lớn kia có phải cậu không làm được đúng không..."

Bóng lưng của hai người dần dần đi xa, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe thấy âm thanh thảo luận đề thi còn sót lại trong không khí.

Vào thứ 2, khi kết quả được công bố, lần đầu tiên Xa Ly Tử đứng thứ 20, và điều khó tin hơn nữa là Hạ Chí đã thay đổi từ hạng 1 xuống hạng 15 trong lớp.

"Hạ Chí, kỳ thi lần này cậu có chuyện gì vậy?" Các bạn học kéo đến bàn hỏi anh.

Hạ Chí bình tĩnh giải thích: "Hôm thi tôi bị sốt."

"À—"

"Làm sao có chuyện này?... "

"Tiếc thật. "

Mọi người thở dài tiếc nuối, chỉ có Xa Ly Tử ngồi đó trầm ngâm nhìn bóng lưng của anh, hoàn toàn bối rối.

Cậu ấy...rõ ràng ngày hôm đó cậu ấy rất khỏe.