Truyền Thuyết Nhân Ngư Đều Là Gạt Người!

Chương 6

17.

Sáng sớm, Tiểu Vương Tử tỉnh dậy từ trong ngực của Mỹ Nhân Ngư.

Cậu nhẹ nhàng hôn phớt lên trán hắn: Chào buổi sáng.

Mà Mỹ Nhân Ngư lại trao cho cậu một nụ hôn sáng sớm nóng bỏng.

Tiểu Vương Tử, bị hôn thở không ra hơi. Đột nhiên cậu cảm thấy mình bị chọc một chút.

Tiểu Vương Tử: Túi quần của anh có cái gì, chọc vào ta rồi.

Mỹ Nhân Ngư lộ ra nụ cười xấu xa: Túi quần ta… Có một cây ‘gậy’.

Tiểu Vương Tử: Gậy? Cộm cộm khó chịu quá.

Dứt lời liền vươn tay tính toán đem gậy gộc cộm người lấy ra.

Sau đó, cậu sờ đến một ‘cây gậy’ cứng cứng, nóng nóng.

Tiểu Vương Tử vô cùng hoảng loạn, cậu vừa định đem tay nhỏ rời đi đã bị tay của Mỹ Nhân Ngư bắt lấy: Sờ vào ‘gậy’ của ta phải trả đại giới.

Nói xong liền ấn bàn tay trắng nõn của Tiểu Vương Tử bắt đầu xoa bóp.

Một lát sau,

Tiểu Vương Tử: Ta có chút mệt ~

Mỹ Nhân Ngư: Sắp xong rồi.

Lại một lát sau,

Tiểu Vương Tử: Còn chưa đủ sao? Tay của ta sắp hỏng rồi.

Mỹ Nhan Ngư: Lập tức, lập tức.

Lại lại một lát sau,

Tiểu Vương Tử nhịn không được thở dài: Để ta dùng miệng lộng đi.

Nội tâm Mỹ Nhân Ngư sung sướиɠ vạn phần, nhưng ngoài mặt lại đầy vẻ khó xử: Kia… Cũng được.

Sáng sớm, là thời điểm hoạt động tính phúc buổi sáng bắt đầu.

18.

Sứ đoàn của ‘Nhạc quốc’ đi rồi, nhân gian bắt đầu truyền tai nhau một miếng dưa lớn kinh thiên.

Đoàn hợp xướng đứng đầu toàn thế giới vậy mà muốn giải-tán!!

Đoàn trưởng đoàn hợp xướng ở buổi biểu diễn cuối cùng thâm tình nói: Cảm tạ các vị vẫn luôn bầu bạn cùng đoàn chúng ta, nhưng ta cảm thấy thực lực của đoàn viên còn chưa đủ, muốn để mọi người đi tứ phương học tập. Chờ đến khi có thể đạt tới trình độ Vương phi nước láng giềng, chúng ta sẽ lại một lần nữa tổ chức thành đoàn thể.

Thời điểm bốn vị thành viên hoàng gia dùng cơm trưa đã nói về chuyện này.

Mỹ Nhân Ngư một ngụm cắn rớt nửa khối bò bít tết, sau đó bình tĩnh nói: Nếu muốn đạt tới trình độ của ta, ha hả, hắn luyện đến già cũng không có khả năng.

Nói xong lại một ngụm, ăn nốt nửa khối bò bít tết còn dư.

Quốc vương: …

Vương hậu: …

Vương phi ăn uống thật hung tàn, chúng ta hẳn là phải nhắc nhở hắn chú ý một chút?

Mỹ Nhân Ngư mỉm cười, lộ ra ràm răng lóe lóe hàn quang: Lại mang một phần bò bít tết tới.

Quốc vương, Vương hậu cùng nhau cúi đầu, tiếp tục ăn cơm trưa.

Tính tính, ăn được là phúc, chắc không cần nhắc, đâu. Nhỉ?

19.

Sau khi đoàn hợp xướng ‘Nhạc quốc’ giải tán, các quốc gia khác đều phá lệ nhiệt tình tới quốc gia của Tiểu Vương Tử tỷ thí.

‘Kim Nguyên quốc’, lấy việc đúc được hoa văn tinh mỹ trên đồng vàng xưng tên, sứ giả của bọn họ đem tới 100 chồng hoa văn bất đồng tới tỷ thí.

Mỹ Nhân Ngư vung tay, hơn một ngàn loại hoa văn khác nhau, hình thức cũng không cái nào giống cái nào xuất hiện trên đồng vàng nện ở đại sảnh, thiếu chút nữa đem sứ giả đại thần chôn ở bên trong.

Tiểu Vương Tử lần đầu tiên thấy nhiều đồng vàng như vậy, vui vẻ vỗ tay.

‘Khôi Giáp quốc’ lấy chế tạo khiên giáp kiên cố mà nổi tiếng, sứ giả của bọn họ mang khôi giáp vững chắc nhất tới tỷ thí.

Mỹ Nhân Ngư đi xuống đài, một quyền đánh lên khôi giáp kia xuất hiện một vệt lõm rõ đến không thể rõ hơn.

Tiểu Vương Tử xem đến trợn mắt há mồm.

20.

Tiểu Vương Tử vẻ mặt ưu sầu nằm trên giường, Mỹ Nhân Ngư thấy thế đi tới hỏi: Em buồn phiền việc gì à?

Nói xong còn kéo Tiểu Vương Tử ôm vào trong lòng.

Tiểu Vương Tử dùng đầu nhón tay trắng nõn vẽ vòng tròn lên cơ ngực của hắn: Anh cường tráng như vậy, có khi nào sẽ khi dễ ta hay không, sẽ đánh ta sao?

Trên mặt Mỹ Nhân Ngư lộ vẻ xấu xa: Không đến mức đánh em, nhưng khi dễ… Ta thích khi dễ như vậy.

Dứt lời liền lấp kín môi đối phương, nước bọt của hai người hòa vào nhau, đầu lưỡi triển miên.

Hôn xong, Tiểu Vương ghé vào người Mỹ Nhân Ngư thở hổn hển.

Ánh mắt cậu mê ly nghĩ, kỳ thật, có một nam mỹ nhân ngư là Vương phi cũng… Cũng khá tốt.