Em Không Cần Anh

Chương 3: Chơi chơi

Trong giây lát, điện thoại Chu Diễn vang lên mấy lần, Tống Viện gửi tới sáu bức ảnh, đều là mặc sườn xám, cô hỏi anh bức ảnh nào đẹp nhất.

Lúc đó Chu Diễn đang đưa Ngô Hà lên xe, nhìn lướt qua điện thoại nhưng không trả lời, Ngô Hà cười nói: "Chu tổng có vẻ rất bận."

Chu Diễn nói: "Ừm, bạn nhỏ nhà tôi đang bướng bỉnh."

Ngô Hà nhướn mày: "Bạn nhỏ?"

Chu Diễn: "Em gái."

Có lẽ câu trả lời này lấy được lòng Ngô Hà, cô ta bước lên xe ngậm cười: "Chu tổng yên tâm, anh giúp tôi lấy được vai nữ chính, chuyện của anh tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành."

Chu Diễn hồi phục lại tinh thần: "Có thể giúp Ngô tiểu thư là vinh hạnh của Chu mỗ."

Khi xe khởi động, ánh mắt Ngô Hà có chút khác thường nhìn Chu Diễn, Chu Diễn biết mình thành công.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Diễn lấy lại tinh thần, vừa lên xe nhấn nút nghe, giọng nói mềm mại của Tống Viện ở bên kia truyền tới: "Bận?"

Chu Diễn: "Ừ."

Tống Viện: "Vậy em sẽ gọi lại cho anh sau."

Chu Diễn: "Không cần, em nói đi."

Tống Viện: "Bộ sườn xám nào hợp với em?"

Mới vừa rồi Chu Diễn không kịp nhìn kĩ hình cô gửi tới, chỉ thuận miệng nói: "Màu trắng."

Tống Viện nghe xong dừng một chút, ngón tay cầm di động dần dần cuộn lại.

Chu Diễn: "Còn việc gì?"

Tống Viện lại nói: "Không có."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Viện lẳng lặng đánh giá mình trong gương, cô muốn nói, những bộ sườn xám cô chụp gửi anh màu nào cũng có, chỉ là không có tấm ảnh nào màu trắng.

Hơn nữa anh từng nói qua, cô mặc màu nào cũng đẹp, chỉ trừ màu trắng.

Trái tim dường như bị ai nhéo một cái.

Đau đến không nói nên lời.

Sau một lúc lâu, Tống Viện cởi bỏ bộ sườn xám màu hồng nhạt trên người đi, thay một kiện màu trắng, lại trang điểm cho phù hợp với sườn xám, vừa đi ra đến cửa, cô nhìn lên những chiếc hộp để trên bàn trang điểm, trầm mặc vài giây, sau đó mở một hộp ra, lấy một chiếc vòng tay bằng ngọc đeo vào.

Nếu là quà anh đưa, nếu anh thích nhìn cô mang chúng, như vậy thì... cứ mang đi.

- ----------

Tiểu Phùng đưa cô đến một căn hộ xa hoa cao cấp, là một trong những nơi ở của Chu Diễn, đây là lần đầu tiên cô tới đây: "Tống tiểu thư, Chu tổng ở bên trong, mời cô vào."

Tống Viện vừa đẩy cửa vào, lọt vào tầm mắt cô là áo quần ngổn ngang vứt trên đất, tây trang, cà vạt, áo sơ mi, quần tây, vớ... một đường kéo dài đến phòng tắm.

Một bóng người cao gầy mơ hồ phản chiếu ở trên cửa kính, cơ ngực cơ bụng nổi lên, hiện rõ những múi cơ đường cong của cơ thể.

Cô đứng yên ở cửa nhất thời quên mất phản ứng.

Không biết đứng ở đó bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng tắm bước ra, như là không đoán được trước sẽ có người, anh vừa lau tóc vừa đi đến, nhướn mày: "Em đến lúc nào?"

Tống Viện hoàn hồn: "Vừa mới đến."

Dứt lời, cô nhấc chân đi qua, cầm lấy chiếc khăn lông trong tay Chu Diễn, nhón chân lau tóc cho anh, tóc của người đàn ông vừa nhiều vừa cứng, ma sát trên ngón tay làm cô có chút đau, nhưng Tống Viện không chút để ý, cô thích vì anh làm một điều gì đó.

Chu Diễn chế trụ vòng eo của cô, nhấc người lên ôm vào trong lòng, ba bước thành hai đi đến sofa ngồi xuống.

Tống Viện quỳ bên canh anh, đôi tay cô xen lẫn vào mái tóc, bởi vì khoảng cách gần nên ngực cô như có như không chạm vào cánh tay anh.

Chu Diễn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt dường như có gì đó quay cuồng đang nổi lên.

Tống Viện không hề phát giác vẫn nghiên đầu lau tóc cho anh, không chút để ý hỏi: "Anh không phải là muốn đi công tác sao?"

Ánh mắt Chu Diễn dần trở nên nóng rực, trên tay bắt đầu không yên phận, trong âm thanh mang theo một chút ma mị quyến rũ: "Một tiếng nữa."

"Nhanh vậy sao?" Tống Viện dừng lại.

Chu Diễn vòng eo cô lại, ở trên mặt cô nhẹ nhàng xoa nắn: "Trong một tiếng có thể làm rất nhiều chuyện."

Tống Viện còn chưa hiểu ý anh "có thể làm rất nhiều chuyện" là ý gì, đột nhiên cổ áo chợt lạnh, Chu Diễn mở nút cài trên bộ sườn xám của cô.

Nút cài thuận thế rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, Tống Viện nằm trên sofa, Chu Diễn từ trên cao nhìn xuống cô, đáy mắt phiếm ra một mảnh ửng hồng: "Như thế nào? Luyến tiếc sao?"

Đúng là Tống Viện có chút luyến tiếc anh, cả hai đều bận rộn, đôi khi một tháng cũng không thể nhìn thấy nhau một lần, cô bị suy nghĩ của mình nuốt chửng mỗi ngày, hận không thể mỗi ngày đều bám lấy anh.

Cô gật đầu, làm nũng nói: "Phải, luyến tiếc anh."

Đầu ngón tay Chu Diễn rơi xuống trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Vậy làm anh xem em có bao nhiêu luyến tiếc anh."

Nói xong anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Động tác của anh không tính quá ôn nhu, còn mang chút cuồng nhiệt, từ hôn thành cắn, khóe môi Tống Viện đau nhức, cô khẽ thì thào: "Chu Diễn, đừng."

Chu Diễn không có dừng lại, sức lực lại lớn hơn chút.

Tống Viện nghiêng đầu né tráng, Chu Diễn bóp cằm cô bắt quay lại: "Không muốn anh hôn sao?"

Tống Viện lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần nức nở: "Không phải, em... ngày mai em còn có buổi chụp hình."

Hiển nhiên lí do này không đủ để thuyết phục Chu Diễn, đầu ngón tay lướt qua vết thương trên môi cô, một bên liếʍ láp một bên nói: "Không cho phép từ chối anh."

Tống Viện làm sao có thể từ chối anh, cô yêu anh còn không kịp nữa, cô chủ động câu lấy cổ anh, áp mặt vào mặt anh thì thào: "Chu Diễn." Em thích anh.

Chu Diễn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình nên không nghe được cô gọi anh, sau khi nhận được sự khích lệ của cô, anh càng trở nên không kiêng nể gì.

Bên ngoài không biết gió đã nổi lên từ lúc nào, gió theo khe hở bên cửa sổ tiến vào, cuốn lấy màn lụa buông xuống, tấm màn nhảy múa theo ngọn gió, lướt qua hai con người đang quấn lấy nhau.

Ánh nắng chiếu xuống phản chiếu tàn ảnh, những vệt bóng mờ càng thêm đáng chú ý.

- ----------

Một lúc lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Chu Diễn ôm Tống Viện đi ra, Tống Viện như một con mèo nhỏ nằm trong lòng anh, làn da trắng muốt hơi ửng đỏ, như một trái mận ngon lành.

Chu Diễn đem cô để ở trên giường, rút cánh tay định rời đi, Tống Viện kéo lại, mặt cọ cọ lên cánh tay anh, móc ngón tay anh hỏi: "Hôm nay tâm tình anh không tốt sao?"

Chu Diễn co rút ngón tay, vài giây sau anh rút ngón tay, đạm thanh nói: "Không có."

Tống Viện ngước lên nhìn anh, như thể đang cố gắng nhìn ra điều gì đó từ biểu hiện của anh.

Chu Diễn không thích cảm giác bị người khác đánh giá, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, như là giải thích nói: "Có một số việc không được xử lí ổn thỏa."

Tống Viện săn sóc nói: "Em có thể giúp gì được cho anh không?"

Bộ dáng cô nói chuyện như một con mèo con đang làm nũng, Chu Diễn nhất thời rung động, cúi người nhéo nhẹ tai cô, nói lời cưng chiều: "Em có thể giúp anh giảm áp lực được không?"

"Giảm áp lực?" Tống Viện khó hiểu: "Giảm áp lực như thế nào?"

Đầu ngón tay Chu Diễn lướt qua đầu vai cô, khẽ cười: "Vừa rồi không phải sao?"

Nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra, mặt Tống Viện ửng đỏ, thẹn thùng nói: "Đáng ghét."

Con gái làm nũng là dáng vẻ quyến rũ nhất, nhất thời Chu Diễn cũng bị cô mê hoặc, ví dụ lúc này, anh tính toán cần phải đi liền nhưng nhìn bộ dạng này của cô, anh liền không muốn đi nữa.

Anh kéo cánh tay cô qua, đem người cô ngồi lên đùi, tay vòng qua eo cô ôm chặt, hôn một hồi lâu.

Tống Viện nhịn không được khẽ kêu một tiếng, Chu Diễn cười thỏa mãn, rời khỏi môi cô, xoa nhẹ lên mặt cô, đem người buông ra.

"Được rồi, em ngủ một chút đi."

Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.

Tống Viện là thật luyến tiếc anh, một lúc sau cô mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng khách, nhìn trên mặt đất rải rác quần áo, khom lưng nhặt lên từng món đồ, nhặt chiếc áo sơ mi trắng lên, tay cô khẽ dừng lại, khóe môi chậm rãi trùng xuống.

Trên cổ áo sơ mi hiện lên một vết son, là một vết màu đỏ tươi, nếu vị trí trên cổ áo không dễ phát hiện, không chừng Chu Diễn đã ném cái áo này đi rồi.

Tống Viện cầm trên tay áo sơ mi, tâm đột nhiên lạnh xuống, hai hàng lông mi nhíu chặt lại với nhau, trong đầu hiện ra những lời Nguyễn Văn Văn từng nói:

"Cậu thật sự không nghi ngờ Chu Diễn sao? Anh ta có mang cậu về gặp người nhà không? Mang cậu đi giới thiệu với bạn bè của anh ta không? Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh ta không muốn tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc với cậu."

"Viện Viện, cậu tỉnh táo lại một chút đi, một người đàn ông thành đạt như Chu Diễn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, vì cái gì anh ta lại cố tình chọn cậu chứ?"

".... Đừng nói với mình là anh ta yêu cậu, mình thật sự nhìn không ra anh ta yêu cậu ở chỗ nào."

"Anh ta nhớ rõ sinh nhật của cậu sao? Có tạo cho cậu bất ngờ nào trong ngày sinh nhật không?"

"Lịch trình của anh ta bất định, muốn cậu chỉ cần gọi cậu một tiếng liền tới, lúc không cần thì không nói một tiếng liền đi, Viện Viện, đây là cuộc sông cậu mong muốn sao?"

"...."

Âm thanh trong đầu Tống Viện vang lên liên tục, giống như mỗi lần run lên tim đều sẽ trở nên đau đớn, cô cũng không nhớ bản thân ngồi trên đất bao lâu, thẳng đến khi bị người kéo lên, cô mới hoàn hồn.

Ánh mắt Chu Diễn rơi lên áo sơ mi, nhìn thấy một vết hồng đỏ kia, đôi mắt híp lại, duỗi tay cầm lấy áo ném thẳng vào thùng rác.

Ngay cả lời giải thích cũng không có, xoay người đi vào phòng để quần áo.

Tống Viện chậm rãi đi tới, thấy anh đang mang đồng hồ, chủ động đi tới vươn tay: "Để em giúp anh."

Chu Diễn đem đồng hồ đưa cho cô.

Tống Viện nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc đeo lên cho anh, người quen cô đều sẽ biết, cô không nói không cười là lúc tâm trạng không tốt.

Nhưng có vẻ như...

Chu Diễn không biết.

Anh làm như không thấy biểu tình trên gương mặt cô, hoặc nói anh căn bản không thèm để tâm, nói sang chuyện khác: "Trễ rồi, anh sẽ bảo Tiểu Thôi đưa em về."

Đây là nơi ở riêng tư của anh, anh không thích bất kì ai bước vào, kể cả cô.

Tống Viện dừng một chút, lại tiếp tục động tác trên tay: "Không cần, em sẽ đi cùng anh."

Nói xong, sợ Chu Diễn hiểu lầm, cô liền nói: "Em bảo Cao Tùng tới đón."

Chu Diễn gật đầu, tầm mắt rơi xuống cổ tay của cô, nhẹ nàng cầm lên: "Thật đẹp."

Tống Viện rũ mắt nhìn qua, biết anh đang nói đến chiếc vòng, sắc mặt lại thâm trầm, nở một nụ cười nhạt: "Ừm, đúng là đẹp."

Chu Diễn không quan tâm lời cô nói là thật hay giả, anh cho rằng cô cũng thích vòng ngọc này, lại nói: "Chút nữa anh sẽ bảo Tiểu Thôi đưa thêm vài bộ trang sức cho em."

Trái tim Tống Viện co lại, cô rút tay về: "Nói sau đi."

Chu Diễn không thích người không nghe lời anh, nói đúng hơn là rất ghét, sắc mặt anh trầm xuống, nắm chặt cằm Tống Viện, ép cô ngẩng đầu lên: "Không vui?"

Tống Viện muốn nói: Đúng, em không vui.

Cô cắn môi, một lời cũng không nói.

Đây là lần đầu tiên Tống Viện ở trước mặt anh bày ra vẻ mặt không vui, lực trên tay Chu Diễn tăng lên vài phần, lặp lại lời vừa nói: "Không vui?"

Tống Viện trầm mặc, bồn phía yên tĩnh.

Đầu ngón tay Chu Diễn vuốt ve môi cô, giống như chỉ cần cô không mở miệng, giây tiếp theo anh liền cắn môi cô.

Tống Viện cuối cùng cũng bị đánh bại, nhỏ giọng nói: "Không có."

Chu Diễn rất vừa lòng với câu trả lời của Tống Viện, vẻ mặt dịu đi một chút, xoa đầu cô: "Vậy mới ngoan."

Mười phút sau, hai người cùng nhau bước vào khỏi thang máy, thang máy từ từ đi xuống, Tống Viện hỏi ra mối nghi ngờ trong lòng: "Vết son trên áo anh là như thế nào?"

Chu Diễn quay đầu lại nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không hài lòng.

Cửa thang máy mở ra, Tống Viện không nhúc nhích, Chu Diễn cũng đứng yên.

Cửa thang máy đóng lại, Chu Diễn nói: "Không cẩn thận bị cọ."

Tống Viện còn muốn hỏi cái gì, nhưng Chu Diễn lại mất hết kiên nhẫn, anh nắm chặt vòng eo cô, đem cô ép lên thành thang máy, trầm giọng nói:

"Tống Viện, đừng chất vấn anh."

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả quân: Đại ngỗng tử, đừng làm như thế, sẽ chết đó.

Editor có lời muốn nói: Ngược chết hắn điii

Xin lỗi mọi người vì tui off lâu như vậy, nhưng tui đã trở lại rồi đây, sẽ siêng năng cày cấy aaaa

Thả sao cho tui với