Em Không Cần Anh

Chương 1: Đến cùng nhau

"Ây da, tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nhìn điện thoại nữa, mau mau mau, phải đi lên thảm đỏ rồi." Người đại diện Cao Tùng thì thào nói. Hôm này là ngày lễ trao giải Golden Flying Awards (1), là nữ nghệ sĩ lọt vào top danh sách nghệ sĩ hàng đầu nên Tống Viện rất có cơ hội sẽ đoạt được giải thưởng trở thành Nữ chính xuất sắc nhất vào tối nay.

(1) Giải thưởng phim truyền hình Trung Quốc Flying Apsaras được tổ chức hai năm một lần, buổi lễ là sự tôn vinh cao quý của chính phủ đối với ngành truyền hình. (Nguồn: Wikipedia.)

Vì vậy Cao Tùng rất coi trọng nó, hắn nới lỏng chiếc nơ: "Lần này cô rất có hi vọng, chút nữa lên sân khấu đừng hoảng sợ, cứ làm theo những gì chúng ta đã nói lúc trước, yên tâm đi, khẳng định sẽ không có vấn đề gì."

Tống Viện không trả lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hiển nhiên chuyện cô quan tâm lúc này không phải việc nhận giải thưởng.

"Này này, tỉnh táo lại đi." Cao Tùng đưa tay ra trước mặt cô lắc lắc "Cô đang chờ điện thoại của ai vậy?"

Chờ ai?

Ngoại trừ anh thì còn ai?

Trợ lí Tiểu Vinh bên cạnh không tiếng động nói: "Chu ~ tổng."

Cao Tùng lập tức sáng tỏ, cũng đúng, trên đời này ngoại trừ Chu tổng ra thì còn ai có thể khiến cho Tống Viện nhớ nhung như thế chứ, nhưng mà hắn cũng nghe nói...

Hắn ho nhẹ một tiếng: "Tôi đoán chắc là Chu tổng đang có việc, nếu không nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô nha."

Tống Viện chậm rãi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của hắn, không biết là nói cho người khác nghe hay là đang tự nói với chính mình: "Đúng vậy, anh ấy đang có việc phải làm."

Chạm nhẹ một cái, ấn vào Wechat hiển thị cuộc trò chuyện của hai người đêm qua: [Khi nào thì anh trở về?]

Chu Diễn có vẻ rất bận, vẫn không trả lời cô.

Đầu ngón tay trắng nõn trượt lên, tin nhắn cuối cùng được gửi vào buổi trưa của ba ngày trước.

Cô hỏi: [Anh bận à?]

Chu Diễn trả lời lúc mười một giờ tối.

[Ừm]

Phía trên là bức hình cô gửi cho anh vào tuần trước lúc cô vô tình bị thương ở ngón tay, lần đó cô cũng đợi đến khuya anh mới trả lời.

[Bị thương? Để Tiểu Thôi đưa em đi bệnh viện.]

Tiểu Thôi là thư kí của Chu Diễn, phụ trách việc ăn mặc, ở, đi lại của anh.

Lúc ấy cô đã trả lời: [Không quan trọng, em đã đi bệnh viện rồi.]

Sau đó không bao giờ cô nhận được tin nhắn của anh nữa.

Tiếp theo là tin nhắn Wechat mà cô gửi cho anh vào tuần trước, bức ảnh cô trang điểm trong bộ phim mới của cô, cô cố ý chụp rồi gửi cho anh: [Có đẹp không?]

Anh trả lời đơn giản: [Ừm.]

Tống Viện xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, môi dần dần mím lại, giống như mỗi lần đều là cô tìm anh, hiếm khi nào anh chủ động liên lạc với cô.

Nha, cũng không phải không có.

Khi anh liên lạc với cô, anh sẽ không bao giờ gửi Wechat mà sẽ trực tiếp gọi điện thoại, cuộc trò chuyện không bao giờ kéo dài quá mười lăm giây, hầu hết đều hỏi cô đang ở đâu, khi nào thì tới đó.

Mà cô mỗi lần cuộc trò chuyện kết thúc đều sẽ cố ý trang điểm một chút, lẳng lặng chờ người tới đón. Đôi khi sẽ là trợ lí Tiểu Phùng, đôi khi là thư kí Tiểu Thôi. Lúc bọn họ tới đều không quá nồng nhiệt, cũng không bao giờ cùng cô nói quá một câu, khi cô hỏi về lịch trình của Chu Diễn, bọn họ cũng trả lời rất thận trọng.

Khi cô hỏi quá nhiều, bọn họ sẽ nói: "Tống tiểu thư, thật xin lỗi, về lịch trình của Chu tổng tôi không tiện nói với cô."

Bị ăn vài lần, cô học làm đứa trẻ ngoan ngoãn, bọn họ muốn mang cô đi đâu, cô đều không hỏi, dù sao khi đến nơi rồi cô sẽ có thể nhìn thấy Chu Diễn.

Nghĩ tới Chu Diễn, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ, một loại cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được phát ra từ l*иg ngực làm trái tim cô không khỏi run lên.

Cô thích anh, nói chính xác hơn là, cô yêu anh, yêu anh tới nổi không kiểm soát được.

Đôi khi cô cũng suy nghĩ, vì sao lại yêu anh nhiều tới như vậy? Chu Diễn tốt như vậy sao? Trong lòng cô tự trả lời mình rằng: Không phải là anh tốt, chỉ là vì cô yêu quá nhiều, đến mức có thể chịu đựng dung túng cái xấu mà chỉ nhìn thấy những điểm tốt của anh.

Cao Tùng thấy cô lại thất thần, chọc chọc cánh tay của cô: "Tỉnh táo lại đi cô nương."

Tống Viện lấy lại tinh thần: "Cái gì?"

Cao Tùng bĩu môi: "Tiếp theo là đến cô rồi đó."

Tống Viên hơi nhíu mày, nhìn thấy các nghệ sĩ đang kí tên ở trên thảm đỏ, liền buông tay ra đưa điện thoại cho trợ lí Tiểu Vinh.

Tiểu Vinh nhận lấy.

Tống Viện chỉnh lại váy dạ hội, đang định rời đi thì bên tay truyền đến một âm thanh quen thuộc, cô quay đầu lại.

Tiểu Vinh đưa điện thoại: "Chị, có Wechat."

Tống Viện nhận lấy, mở ra.

Chu Diễn: [Chín giờ anh sẽ cho Tiểu Thôi qua đón em.]

Khóe môi đang mím chặt của Tống Viện khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ, nhanh chóng trả lời: [Được.]

Ngay khi lên nhìn vẻ mặt khó nói hết thành lời của Cao Tùng, hắn đưa tay chỉ chỉ đồng hồ: "Chín giờ? Còn một tiếng nữa là đến chín giờ rồi, chẳng lẽ cô không định tham gia bữa tiệc kỉ niệm sao? Mau nói với Chu tổng cô còn có việc, đến trễ một chút đi."

Khó khăn lắm mới chờ được Wechat của Chu Diễn, Tống Viện nghĩ cũng không thèm nghĩ liền phất phất tay, anh nói mấy giờ liền mấy giờ, lễ kỉ niệm không đi cũng chẳng sao cả.

"Tiệc kỉ niệm tôi sẽ không đi."

"Không đi?" Cao Tùng vỗ vỗ cái trán: "Ai ai tiểu tổ tông à, tại sao lại không đi chứ? Cô phải đi nha, chuyện này giao cho cô, nếu cô không đi thì làm sao giải thích được với lãnh đạo cấp cao của công ty chứ?"

"Chỉ cần nói cơ thể tôi không thoải mái là được." Tống Viện nói.

Cao Tùng trợn mắt, chân trước vừa tham gia chân sau liền nói cơ thể không thoải mái, cái lí do chó cắn này ai mà tin cho được.

Hắn còn muốn nói cái gì nữa, thấy người dẫn chương trình gọi tên mình, hắn xua tay: "Được được được, cô lên thảm đỏ trước đi, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Tống Viện có làn da trắng nõn, diện mạo kiều mỹ, đôi mắt to tròn, viền mắt hai mí sâu xuống tạo độ cong tuyệt mỹ, khuôn mặt mềm mại, vóc dáng cao ráo, khoác lên mình bộ váy dạ hội màu trắng phác họa đường cong cơ thể của cô, trước to sau vểnh, giống như một phong cảnh tuyệt đẹp.

Cô mỉm cười nhận lấy bút trong tay người dẫn chương trình, xoay người kí xuống tên của mình, nét chữ uyển chuyển, làm cho người khác cảm nhận được cô vừa thuần khiết lại dịu dàng.

Sau khi đi thảm đỏ thì tiếp theo là lễ trao giải, Tống Viện có chút lơ đãng, thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại trên tay, nhìn qua có chút lo lắng.

Không phải Chu Diễn không chờ được mà là cô có chút nhớ anh, đếm ngày thì cũng đã qua một tháng bọn họ chưa gặp nhau, trong lòng cô có chút bồn chồn đứng ngồi không yên.

Cao Tùng ở bên cạnh nhắc nhở: "Đừng lo lắng, một chút nữa sẽ đến lượt cô."

Tống Viện nhẹ gật đầu: "Được."

Nói là không gấp, nhưng sao có thể thật sự không vội được? Tống Viện chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại chờ, đêm nay hình như có rất nhiều giải thưởng, nam nữ diễn viên chính xuất sắc đều ở cuối cùng.

Bầu không khí có chút căng thẳng, mọi người nín thở lặng lẽ nhìn màn hình lớn, đến khi hình ảnh kia dừng lại, có người thở dài, lại có người mừng rỡ như điên.

Sắc mặt Tống Viện có chút không rõ, giữa hai hàng lông mày cũng không nhìn rõ vui buồn, nhưng thật ra sắc mặt người đàn ông bên cạnh cô lại tái nhợt, giống như bị sét đánh trúng.

Cao Tùng lẩm bẩm nói: "Không thể nào, tại sao không phải là cô? Không đúng nha."

Theo kết quả bình trọn trực tiếp, Tống Viện có khả năng chiến thắng lớn nhất.

So với Cao Tùng mất hồn thì Tống Viện lại cực kì bình tĩnh, cô nói: "Không sao đâu anh Tùng, lần này không được thì lần sau cố gắng hơn là được."

Như thế nào lại không quan trọng? Hắn đợi ngày này lâu lắm rồi.

Cao Tùng thất vọng tột cùng, vẻ mặt rạng rỡ của hắn cũng biến mất, chỉ còn ủ rũ cùng buồn bã.

Kì thật Tống Viện cũng không phải hoàn toàn không để ý, công ty cũng từng tiết lộ rằng cô năm nay rất có cơ hội đoạt giải, đoàn người cũng đã chuẩn bị tốt sau khi cô giành được giải thưởng, lễ kỉ niệm là một trong số đó, còn có các loại phát biểu đằng sau.

Nhưng đột nhiên bây giờ lại không đoạt được giải thưởng, ngẫm lại cũng biết sau này mình phải đối mặt với chuyện gì, một nét ủ rũ hiện rõ trên khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của cô.

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, cô ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đứng trên sân khấu, Ngô Hà, diện mạo kiều diễm, dáng người gợi cảm, một nữ minh tinh dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng.

Chỉ trong ba năm, cô ta từ diễn viên tuyến mười tám liền đi lên diễn viên hạng nhất, thủ đoạn của cô ta cao hơn người bình thường rất nhiều.

Tống Viện liếc nhìn cô ta, mí mắt liên tục run rẩy, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó bất an.

Cao Tùng biết Tống Viện đã thật sự nỗ lực, lần này không đoạt được giải cũng không trách cô được, hắn vỗ vỗ vai cô: "Cô đừng buồn, lần sau chúng ta lại cố gắng."

Tống Viện vừa muốn trả lời, điện thoại vang lên tiếng âm báo tin nhắn, là Wechat của Chu Diễn nhắn tới.

[Anh đang ở bên ngoài, đi ra đây.]

Chu Diễn chưa bao giờ trực tiếp đến gặp cô, đây là lần đầu tiên, chút muộn phiền trong lòng cô ngay lập tức biến mất, dường như cô quan tâm đến Chu Diễn nhiều hơn cả việc giành giải thưởng.

Đầu ngón tay Tống Viện chạm vào màn hình, gần như giây tiếp theo sau khi anh gửi tin nhắn cô sẽ trả lời ngay lập tức.

Tống Viện: [Được, anh chờ em.]

Chu Diễn mặt không có biểu tình gì, đuôi lông mày cũng chưa động một chút nào.

Phía trước truyền đến một giọng nói, trợ lí Tiểu Phùng xoay người lại nói: "Chu Tổng, mọi việc đã xong rồi."

Chu Diễn ngẩng đầu.

Tiểu Phùng: "Lần này chính là Ngô tiểu thư đoạt được giải thưởng."

Chu Diễn khẽ nhướng mày: "Liên lạc với trợ lí của Ngô tổng, tôi muốn gặp Ngô tổng."

Tiểu Phùng: "Ngô tổng đã liên lạc với chúng ta, hẹn gặp mặt vào mười giờ ngày mai."

Chu Diễn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, cửa lớn mở ra, một bóng người nhanh chóng bước ra, ánh đèn chiếu lên dáng người mảnh khảnh, đường cong tuyệt mỹ, rất dễ quyến rũ người khác.

Gió thổi qua người cô khiến làn váy bị kéo bay bồng bềnh như một cánh bướm đang bay múa, nhẹ nhàng uyển chuyển.

Tiểu Phùng liếc nhìn người đang đi ngang qua cửa sổ, tỏ vẻ lo lắng: "Nếu để Tống tiểu thư biết chuyện này, e là..."

Chu Diễn quay đầu nhìn về phía anh ta, trong giọng nói không có một chút độ ấm nào: "Sợ cái gì?"

"Giải thưởng ngay từ đầu là thuộc về Tống tiểu thư." Tiểu Phùng nói: "Nếu bị Tống tiểu thư phát hiện thì phải làm gì bây giờ?"

Ánh mắt Chu Diễn tối sầm lại, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: "Cậu sẽ nói?"

"Làm sao có thể?" Tiểu Phùng vội vàng nói: "Tôi sợ người khác sẽ khua môi múa mép nói lung tung."

Chu Diễn bình tĩnh nói: "Ai dám?"

Giọng nói vừa rơi xuống, bóng người lập tức xuất hiện, Tiểu Phùng điều chỉnh lại nét mặt của mình, bước xuống mở cửa xe, lễ phép nói: "Tống tiểu thư, mời."

Anh ta mở cửa sau xe ra.

Tống Viện nghiêng đầu thoáng nhìn, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện của anh, con ngươi đen nhánh, sống mũi cao, môi mím nhẹ lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mỗi một chỗ như được chạm khắc cẩn thận.

Chu Diễn nâng mắt, nhẹ giọng nói: "Lên xe."

"Được." Tống Viện câu môi ngồi vào trong, vẫy vẫy tay với Tiểu Phùng qua cửa kính đang đứng ở bên ngoài.

Tiểu Phùng hiểu ý, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Cửa xe từ từ nâng lên, tia sáng cuối cùng cũng bị che khuất, Tống Viện còn chưa kịp nói gì đã bị Chu Diễn ôm ngồi vào trong lòng anh.

Động tĩnh có chút lớn, Tống Viện nín thở, ánh mắt ra hiệu có người khác đang ở đây.

Chu Diễn trầm giọng nói: "Nâng vách ngăn lên."

Vách ngăn vừa nâng lên, Chu Diễn liền không chịu được nữa, anh nâng cằm Tống Viện, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

______

Tống Viện không nhớ rõ mình đã xuống xe bằng cách nào, càng không nhớ rõ việc đi vào phòng ra sao, điều duy nhất mà cô nhớ chính là cô bị anh lăn lộn rất lâu, trên người để lại rất nhiều dấu vết xanh tím.

Thật ra không chỉ riêng trên cơ thể cô mà trên người Chu Diễn cũng không khá hơn là bao, những vết cào trên lưng anh chính là "bằng chứng tình yêu" của cô.

Nhớ tới đôi mắt đỏ lên của anh ôm lấy cô, gọi cô là mèo con, tim lại từng hồi run rẩy, như thể anh rất thích gọi cô là mèo con.

Mỗi lần anh gọi như vậy, ánh mắt đều là ôn nhu như nước, bên trong nồng đậm lưu luyến cùng thâm tình.

Cô có chút chịu không nổi ánh mắt như thế của anh nhìn cô, như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Ngày hôm sau Tống Viện tỉnh lại, nhắm mắt đưa tay sờ bên cạnh, giống như trước không còn chút độ ấm nào, rõ ràng là người đã đi từ rất lâu rồi.

Cô cảm thấy hơi ủ rũ, lấy gối của anh ôm vào lòng, cau mày hít thật sâu, trên đó vẫn còn mùi hương của anh.

Mơ hồ mang theo một chút mùi đàn hương.

Không thể ôm tới người, một cái gối cũng đủ, Tống Viện tham luyến một lúc lâu.

Tới gần trưa, di động Tống Viện vang lên, có người gọi cho cô. Tống Viện nhìn thoáng qua, là cuộc gọi của Nguyễn Văn Văn.

Tống Viện nhận lấy.

Nguyễn Văn Văn: [Chết tiệt, Tống Viện, đã xảy ra chuyện rồi.]

Tống Viện: [Làm sao vậy?]

Nguyễn Văn Văn: [Người đàn ông của cô với Ngô Hà đến cùng nhau.]

____________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hỏa táng tràng lần đầu tiên viết, xin mọi người nhẹ tay.