Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 5: Nước Mắt Của Tống Hàm

"Tống Hàm, anh đừng có lại đây. Nếu anh dám lại đây tôi sẽ hét lên cho hàng xóm biết anh định giở trò đồϊ ҍạϊ với tôi đó."

Trần Thiển ném gối vào người Tống Hàm, cô lớn tiếng cảnh cáo anh và dọa sẽ hét lên để hàng xóm nghe thấy. Nhưng việc Tống Hàm không làm thì anh không phải sợ, vì thế anh chạy đến tóm lấy Trần Thiển để gõ đầu cô.

"Trần Thiển, tôi mà bắt được em thì cẩn thận cái trán."

Lần tóm thứ nhất Trần Thiển may mắn chạy được, cô đưa tay giữ trán để phòng vệ. Hai người họ cứ đuổi nhau chạy quanh bàn mà mãi không chịu dừng cái trò trẻ con này lại. Hết cách, Trần Thiển liền hít một hơi thật sâu để lấy sức hét ầm lên. Biết cô đang định gọi hàng xóm tới giúp, đến lúc đó họ sẽ hiểu nhầm anh thực sự có ý định đồϊ ҍạϊ với Trần Thiển mà lôi anh tới đồn cảnh sát mất. Tống Hàm sợ danh dự của bản thân sẽ bị Trần Thiển phá hủy vì thế trước khi Trần Thiển hét lên, anh đã chạy đến đưa tay bịt chặt miệng cô.

"Bớ người… ưm… ư ư ư…"

Trần Thiển cào cấu vào cánh tay Tống Hàm, cô sẽ không để chịu thua anh một cách dễ dàng như vậy.

"Em đừng có hét, lỡ mọi người tưởng tôi là biếи ŧɦái thì sao?"

Tống Hàm ra hiệu bắt cô im lặng nhưng anh chỉ thấy ánh mắt của Trần Thiển càng giận dữ hơn trước. Nếu giờ mà anh buông tay ra chắc chắn sẽ có chuyện.

"Ư ư ư…"

Trần Thiển khó chịu phản kháng lại, hai người họ kẻ tiến người lùi chẳng may vấp phải cạnh bàn rồi ngã rạp xuống ghế sofa. Tống Hàm nằm đè lên người Trần Thiển, hai người họ trố mắt nhìn nhau nhưng cô cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.

Tống Hàm đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình đang chạm phải cái gì tròn tròn lại mềm mại, cúi xuống thì thấy tay mình đang đặt lên một bên ngực của Trần Thiển. Phải công nhận là nhìn gương mặt của Trần Thiển tuy có phần giống nữ sinh cấp ba nhưng vòng một lại to đến kỳ lạ. Tống Hàm không kiểm soát được hành động của mình, mặt anh tỉnh bơ nhìn ngực cô sau đó lẳng lặng bóp nó đến tận hai lần.

"Tống Hàm, cái đồ biếи ŧɦái nhà anh!"

Trần Thiển bị sàm sỡ trong chính ngôi nhà của mình không những thế người sàm sỡ cô lại còn là bạn trai cũ nữa. Cô tức giận đạp chân vào bụng Tống Hàm khiến anh ngã lăn xuống dưới đất.

Bịch!

"A… Trần Thiển, em định ám sát tôi đấy à?"

Tống Hàm nằm quằn quại dưới đất ôm lấy bụng rêи ɾỉ vì đau.

Hai má của Trần Thiển đỏ ửng lên không biết là do xấu hổ hay tức giận nhưng cô đang cảm thấy vô cùng ghét anh.

Trần Thiển cầm gối ném vào người anh, mắng mỏ:

"Đồ dê xồm, biếи ŧɦái!"

Sau đó, cô ôm ngực chạy thẳng vào trong phòng ngủ và đóng cửa lại. Cô vừa chạy vào phòng đã nhảy thẳng lên giường, cầm lấy con gấu bông của Tống Hàm rồi ra sức đấm vào nó.

Trong khi ấy, Tống Hàm ở bên ngoài đã chống tay ngồi dậy, Trần Thiển đúng là ra tay không chút nương tình đạp anh một cái khiến anh tưởng mình thăng thiên luôn rồi chứ. Tống Hàm ngồi nghệt mặt ở phòng khách của Trần Thiển một lúc, sau đó anh lại nhớ đến cảm giác ban nãy, anh từ từ ngửa lòng bàn tay lên, nắn nắn không khí rồi mỉm cười.

"Đúng là mềm thật."

Tống Hàm ôm bụng trở về nhà, anh nằm phịch xuống giường và bắt đầu lấy điện thoại ra xem. Cả ngày nay anh không dùng đến điện thoại nên khi vừa mở lên, một loạt thông báo hiện ra khiến anh choáng ngợp. Bạn bè, những người quen biết anh đều tag anh vào cùng một bài viết. Thấy kỳ lạ, Tống Hàm đã nhấn vào xem bài viết đó thì bất ngờ nhìn thấy ảnh của mình và Trần Thiển ở trên xe buýt.

Người đăng bức ảnh này Duệ Hân, cái con bé này hay gắn ghép anh với Trần Thiển nên anh cũng quen rồi, anh chỉ nhếch miệng cười:

"Ảnh cũng đẹp đấy chứ!"

Tống Hàm không để ý đến những bình luận của bạn bè, anh chỉ lặng lẽ phóng to ảnh lên xem rồi lưu nó vào trong máy. Có lẽ ngày mai sẽ nhiều cô gái chạy đến hỏi anh cô gái trong bức ảnh là ai nhưng anh cũng chẳng thèm bận tâm tới.



Hôm sau.

Trong lúc Tống Hàm đang đeo balo đi bộ trên vỉa hè thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.

"Tống Hàm."

Đó là giọng nói của một người phụ nữ, Tống Hàm nhận ra giọng nói này nhưng nét mặt anh lại chẳng hề vui vẻ. Người phụ nữ tầm năm mươi tuổi ấy nheo mắt nhìn Tống Hàm với điệu bộ khẩn thiết, nước mắt khẽ rơi xuống vì anh không chịu quay lại nhìn bà ấy.

"Tống Hàm, mẹ xin lỗi. Mẹ biết bản thân không nên đến tìm con nhưng mà ba con, ông ấy…"

"Nếu mẹ biết không nên đến tìm con thì còn tới đây làm gì?"

Tống Hàm quay phắt lại, thái độ của anh dành cho mẹ mình có chút khó chịu. Đó là bởi vì anh đã bị đuổi đi từ hai năm trước, anh bị chính người gọi là ba ruột của mình đuổi đi không chút lưu tình. Vậy mà mẹ anh cũng chẳng ngăn cản, bà ấy thậm chí còn không liên lạc gì với anh cũng như đến thăm con trai trong vòng hai năm. Thế nhưng hôm nay bà ấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh và khóc lóc, bản thân anh cũng chẳng hi vọng mẹ sẽ tới đây để đón anh về nhưng có lẽ bà ấy sẽ chẳng làm vậy.

Hai mẹ con họ đến một quán nước để nói chuyện, sau hai năm không gặp Tống Hàm cảm thấy mẹ mình đã già hơn nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn trước. Gia đình lục đυ.c khiến Tống Hàm cảm thấy có chút không thoải mái dù người đang ngồi trước mặt mình là mẹ anh.

"Mẹ tìm con chắc là không phải bảo con về nhà đó chứ?" Tống Hàm bỗng hỏi.

Mẹ của Tống Hàm thở dài một tiếng, hai tay bà ấy siết chặt lấy vạt áo miệng miễn cưỡng hỏi anh một câu:

"Tống Hàm à, con… con còn tiền không?"

Tống Hàm nghe xong câu này chỉ biết cười trừ, thì ra "tiền" mới là lý do chính để mẹ anh tìm tới anh.

"Hai năm không gặp mà mẹ chỉ muốn tiền của con thôi sao?"

"Mẹ xin lỗi con nhưng ba con nợ nần chồng chất, ngày nào chủ nợ cũng tới tìm ba con để đòi tiền. Số nợ của ông ấy mẹ không xoay sở được cho nên…"

"Cho nên mới tìm đến thằng con bị đuổi đi này chứ gì?"

Từ lúc Tống Hàm bỏ nhà rời đi thì ba của anh ngày nào cũng chơi cờ bạc, cá độ nhiều thứ rồi rơi vào tình trạng nghiện không thể dứt ra. Hậu quả là nợ nần chồng chất, không thể trả hết nợ nên mới tìm đến Tống Hàm. Hóa ra anh cũng chỉ là cái máy đưa tiền trong mắt ba mẹ, vậy mà anh cứ tưởng mình còn sắp được quay về nhà rồi chứ.

Mẹ anh chỉ dám cúi đầu xuống mà không dám nhìn vào mặt con trai, Tống Hàm nhìn thái độ của bà ấy rồi cười khổ.

"Mẹ nghĩ con có đủ tiền để trả nợ cho ông ấy à? Con vẫn còn là sinh viên đấy, còn đủ thứ tiền học con còn phải đóng nữa."

"Mẹ biết là con còn đang học nhưng dù sao năm nay con cũng ra trường rồi. Nhưng còn em gái con, con bé năm nay mới thi đại học. Nếu con thương nó thì hãy giúp mẹ, giúp ba con với Tống Hàm..."

Tống Hàm không thể chịu đựng được nữa, anh bất giác nổi khùng lên đập mạnh tay xuống mặt bàn. Những giọt nước mắt cố kìm nén nãy giờ đột nhiên rơi xuống, hai mắt anh đỏ ngầu hằn lên tia giận dữ. Anh lớn tiếng nói với mẹ mình:

"Không phải ba mẹ đã từ mặt đứa con trai này rồi hay sao? Còn tới tìm con xin giúp đỡ làm cái gì nữa? Nợ của ba thì tự ông ấy đi mà trả, con không phải cái máy in tiền cho các người."

Đúng lúc ấy, Trần Thiển từ bên ngoài bước vào trong quán nước. Cô thường xuyên làm thêm ở đây nên hôm nay muốn tới gặp chủ quán bàn chút chuyện nhưng không ngờ lại nhìn thấy Tống Hàm với mẹ mình. Thấy bầu không khí giữa hai người họ có vẻ căng thẳng, Trần Thiển liền đi đến chỗ nhân viên để hóng chuyện thì họ nói với cô rằng:

"Mẹ cậu ấy đến tìm cậu ấy vì cần tiền nhưng hình như cậu ấy đã bỏ nhà đi thì phải, chị nghe loáng thoáng thì là như thế đấy."

Chuyện Tống Hàm bỏ nhà rời đi, Trần Thiển không hề hay biết và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Tống Hàm nổi giận như vậy.

Mẹ của Tống Hàm không ngừng khóc, bà ấy còn quỳ xuống cầu xin anh trông rất tội nghiệp.

"Tống Hàm, mẹ cầu xin con hãy giúp ba con và em gái con. Con bắt mẹ làm gì cũng được nhưng con có thể thương lấy ba và em gái con có được không?"

Tống Hàm vẫn giữ nét mặt kiên định ấy, anh đưa tay quệt vội nước mắt rồi đặt thẻ tín dụng của mình lên mặt bàn. Tuy anh cảm thấy tức giận và tủi thân nhưng thấy mẹ quỳ như vậy, anh cũng không nỡ lòng nào bỏ mặc bà ấy. Tống Hàm đeo balo lên vai chuẩn bị rời đi, trước khi đi anh còn nói:

"Mẹ muốn con thương ba và em gái nhưng các người chẳng ai thương con cả. Tiền trong thẻ này tuy không nhiều nhưng cũng là tất cả số tiền tiết kiệm của con, mẹ cầm lấy và đừng bao giờ tới tìm con nữa."

Nói rồi, Tống Hàm dứt khoát rời đi và không nhìn mặt mẹ mình lấy một lần vì anh biết bà ấy cần tiền chứ không có cần anh.

"Tống Hàm, Tống Hàm!"

Mẹ của Tống Hàm cũng đau khổ gọi tên anh, bà ấy ngồi gục trong quán nước một lúc lâu rồi mới chịu rời đi.

Trần Thiển vội vàng rời khỏi quán nước đuổi theo Tống Hàm, cô không biết giữa mẹ anh và anh đã xảy ra chuyện gì nên rất muốn hỏi anh.

"Tống Hàm."

Tống Hàm nghe thấy giọng của Trần Thiển nhưng anh vẫn không chịu đứng lại mà tiếp tục bước đi. Trần Thiển cất bước chạy theo anh, cô giữ lấy tay anh kéo lại, vừa thở dốc vừa hỏi:

"Sao anh với mẹ của mình lại cãi nhau như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trần Thiển vì lo lắng cho anh nên mới hỏi anh lý do nhưng tâm trạng của Tống Hàm hiện tại không được tốt vì thế những lời nói ra có thể vô tình khiến cô tổn thương.

"Chuyện của tôi không liên quan tới em, chúng ta đã chia tay rồi vì thế em đừng quan tâm đến chuyện gia đình tôi làm gì."

"Nhưng mà…" Trần Thiển vẫn nhất quyết giữ lấy cánh tay anh.

"Trần Thiển, tôi đang rất tức giận đấy, nếu em không muốn bị thương thì mau tránh xa tôi ra đi."