Triệu Tường nhìn bóng dáng thanh niên đeo kính bỏ chạy chỉ còn biết cười khổ, bây giờ chỉ còn một mình một người đối diện với cục diện quỷ dị này, cậu có chút sợ hãi. Tuy trực giác của cậu lúc nào cũng chính xác, cũng từng có nhiều lần vượt qua nguy hiểm với nó, nhưng con người khi đối mặt với những thứ phi nhân loại đương nhiên luôn cảm thấy run sợ.
Triệu Tường quay mặt nhìn vào bên trong xe, cậu có cảm giác, nếu mình bước qua cánh cửa này nhất định sẽ có cái gì đó xảy ra!
Cậu nhìn không gian không lớn lắm trong xe, chậm rãi nhận ra vài thứ không đúng.
Ghế ngồi trong xe quá cũ, vải bọc lưng ghế đã nhìn không ra hình dạng, lủng lỗ chỗ, còn có thể nhìn thấy lò xo ở bên trong. Một bên tường xe còn dán quảng cáo kem, chỉ là tấm quảng cáo vốn rực rỡ giờ điêu tàn, tạo không được cảm giác hấp dẫn.
Triệu Tường đột nhiên nhớ ra, địa chỉ kem này hình như là ở trong phố nhà cậu. Bất quá, địa chỉ kem kia đã tồn tại được hai năm, cậu nhớ lúc ấy tiệm in truyền đơn độc đáo nên nổi lên rất nhanh, cậu còn đi ăn thử...
Triệu Tường đến gần nhìn kỹ, chính xác là cái địa chỉ kia, mà ngày trên đó...cũng là hai năm trước!
Bỗng nhiên xe xóc nảy kịch liệt, Triệu Tường loạng choạng té ngã trên sàn, một bàn tay đưa ra nâng cậu dậy. Triệu Tường cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, theo cánh tay kia nhìn lên thấy được một nam nhân có chút chính khí nói, "Cẩn thận một chút."
Một bà lão đứng sau cũng nói, "Cậu bé, đừng đứng đấy, đến đây ngồi, phía sau có chỗ này."
Triệu Tường lúc này mới nhận ra, trong xe không biết từ khi nào thì xuất hiện rất nhiều người, chỉ còn vài chỗ ngồi trống ở phía sau.
Triệu Tường nhìn ra cửa sổ, xe lại chạy.
Suy nghĩ trong đầu lướt qua như gió, Triệu Tường tự hỏi sao tự nhiên lại thế này? Nghĩ một lúc Triệu Tường đột nhiên nhìn bốn phía, cậu phát hiện ra đây không phải chiếc xe mà mình lên ban đầu!
Sở dĩ có cảm giác này là vì không biết từ khi nào cảnh trong xe đã hoàn toàn thay đổi.
Mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống, từ lúc lên xe cho tới thời điểm hiện tại, Triệu Tường hoàn toàn có thể khẳng định mình hoàn toàn tỉnh táo, tuyệt đối không có chuyện đổi xe, chỉ còn cách dùng lý do không thể hiểu được giải thích.
Nhưng là, tiếp theo nên làm gì?
Lúc này, một người ngồi cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng đột nhiên đứng lên, rút từ trong túi mang theo một thanh trường đao, chém tới một cô gái đang đeo tai nghe mp3.
Dưới tình huống không phòng bị, cô gái căn bản không kịp phản ứng, máu tươi từ trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của cô chảy xuống, một đường từ đầu tới nửa thân dưới của cô bị chém đôi, tới lúc hai phần thân thể nghiêng ngả ra như hai cánh hoa bị bứt đi mới có tiếng hét vang lên. Bọn họ sợ hãi, hoảng loạn chen lấn đến cửa xe, yêu cầu tài xế dừng xe mở cửa. Nhưng cửa xe trước sau thủy chung khép kín, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ mở ra.
Xe chạy nhanh hơn, chạy như bay, các hành khách tuyệt vọng nhìn người nhiễm đầy máu tươi từng bước bước đến bọn họ. Triệu Tường nhìn một nam nhân lao đến giành đao lại bị đánh bật ra nằm trên đất, đao vung lên một cái chỉ nghe một tiếng hét thảm rồi im bặt, máu tươi dây thêm lên người tên kia, như một ác quỷ.
Sau đó không có ai còn tâm tư kháng cự, hung thủ ra tay tàn nhẫn, đuổi theo ai thì một đao là xong, trong xe thoáng chốc im lặng hẳn.
Triệu Tường đã sớm chịu không nổi, ngồi chồm hổm trong góc ói mấy lần. Bà lão lúc nãy nằm cạnh cậu, thi thể bị chém ngang, nội tạng rơi trên sàn xe. Không chỉ có bà, trong xe máu tươi ngập tràn, không có một thi thể nào là toàn vẹn, mỗi cái đều bị chém ra mấy mảnh, tử trạng vô cùng thê thảm.
Triệu Tường đột nhiên nghĩ tới hai năm trước từng có một tin tức về một cuộc thảm sát, một nam nhân thông đồng với tài xế sát hại toàn bộ hành khách...Cái khiến Triệu Tường khó hiểu chính là chiếc xe kia số 14, không phải 814!
Hung thủ đứng giữa vũng máu nhìn không rõ biểu tình, Triệu Tường không sợ hắn quay sang mình, cậu đã biết đây là cảnh hai năm trước, bản thân không có đang ở trong không gian đó.
Xe chạy đến một quốc lộ hẻo lánh, hai bên cỏ cao cỡ nửa người vùn vụt lao về sau. Triệu Tường nghĩ xem giờ phải làm gì. Đang tự hỏi thì xe đột nhiên chấn động, giống như đυ.ng phải cái gì đó, Triệu Tường nhìn ra cửa sổ chỉ thấy mấy điểm màu hồng xẹt qua tầm mắt, mặc kệ cái gì, giờ không có thời gian dư để lo lắng cho người khác.
Cậu nhớ trong báo nói cuối cùng hai tên kia dừng xe ở một địa phương vô cùng hoang vắng, đốt xe rồi rời đi.
Xe bỗng nhiên dừng lại, hung thủ gϊếŧ người cùng tài xế lấy ra một thùng xăng tưới vào trong xe, thả mồi lửa rồi bỏ đi.
Trước mắt Triệu Tường diễn ra một chuyện rất kinh khủng, lửa bùng lên, khói đen dày đặc xuất hiện hun cho chảy đầy nước mắt, thi thể trên sàn xe chậm rãi bò lên, thân thể cháy đen hướng đến Triệu Tường mà đi.
Triệu Tường hét chói tai, thi thể cháy đen chậm rãi đi thẳng tới, ba mặt giáp công áp Triệu Tường đến đầu xe.
Cậu hét lớn, "Đừng tới đây! Đi tìm người hại các người ấy, không liên quan tới tôi, không phải do tôi...", thanh âm càng lúc càng thấp, Triệu Tường dường như không còn sức phản kháng, cậu xong mất. Rốt cuộc bị ép đến góc, Triệu Tường ngã ngồi ở chỗ của tài xế, ôm đầu vô lực lẩm bẩm, "Van cầu các người, van cầu các người...tôi cũng muốn sống..."
Chìm đắm trong tuyệt vọng nên cậu không có phát hiện, không biết từ khi nào thì oan hồn xung quanh đều đã biến mất. Triệu Tường mờ mịt ngẩng đầu, trong xe đã sớm khôi phục sự yên tĩnh, không có dấu vết hỏa hoạn, cũng không có máu tươi và thi thể, sạch sẽ, như chưa từng có gì xảy ra.
Triệu Tường vô lực xụi lơ ở ghế, mồ hôi ướt đẫm quần áo, dính dớp trên người. Cậu ngây người một lúc rồi đi đến cạnh cửa, không biết từ khi nào đã đi về cổng trường. Thẳng đến lúc chân đặt lên mặt đất, cậu mới tin tưởng được, bản thân còn sống. Quá trình tuy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng chỉ cần còn sống, không phải là tốt rồi sao? Đồng thời cậu cũng hiểu được, cậu vô luận thế nào cũng sẽ không thể rời đi được, lần này có lẽ là bắt đầu...
Nhìn tới nhìn lui một đám người, bọn họ đều biểu hiện một bộ dạng cực kì có tinh thần, phấn chấn của thanh niên năng động.
Chính mình còn có thể trở lại cuộc sống bình thường sao?
Phía sau là xe buýt số 814 như cũ vẫn luôn dừng ở đấy, vài học sinh cười nói bước lên, cửa xe chậm rãi đóng lại, chở bọn họ lên con đường tử vong lần nữa.
–Hết chương 4–
~Hết phần mở đầu~