Trong một ngày không thể nào đi dạo hết cả một thành phố được. Trời đã sắp tối, vì vậy mà Liên Hoạ dừng chân. Từ lúc tỉnh dậy cho tới bây giờ, cô chưa nhìn thấy một con người nào còn sống.
Không biết có phải do thành phố này là thành phố chết rồi hay không, cô vẫn nên đi đến các thành phố khác.
Liên Họa từ khi sống ở thế giời loài người này, vẫn luôn du đãng ở các thành thị. Nếu cô cảm thấy thích thành thị nào, liền sẽ ở lại đó một thời gian, trên cơ bản vẫn là ở trong các vườn cây. Nếu ở một chỗ chán rồi, cô sẽ rút rễ, lặng im không một tiếng động rời đi.
Thành phố Ngạn Thuỷ này ánh sáng mặt trời rất nhiều, phong cảnh khí hậu đều rất thích hợp với cô. Chính vì vậy mà trước đó Liên Hoạ đã dừng lại ở đây đến mấy năm, nhưng không nghĩ được, hiện tại nơi này lại biến thành cái dạng này.
Sau khi trời tối, ánh mặt trời liền biến mất, không có mặt trời, độ ấm trong không khí liền giảm sâu, bốn phái tối đen đến mức duỗi tay không nhìn thấy được năm ngón.
Liên Họa không tính toán tiếp tục thăm dò nữa. Sau khi độ kiếp thành công, cô ngủ say một năm, nên cô lúc này chưa khôi phục lại được trình độ của mình lúc trước.
Vốn linh lực trong cơ thể Liên Hoạ đã thiếu thốn, cả ngày hôm nay cô còn lăn lộn khắp lơi, lại còn dùng linh lực áp chế đại thụ, vì vậy mà hiện tại, linh lực của cô đã gần như cạn kiệt. Nếu bây giờ có chuyện gì xảy ra, Liên Hoạ cũng chỉ có cách chạy trốn mà thôi.
Liên Hoạ lúc này đang ở bên cạnh công viên trung tâm, cô muốn chui vào trong đất nghỉ ngơi. Trong công viên có rất nhiều cây đại thụ, cũng là nơi có nhiều linh khí nhất.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Liên Hoạ cảm thấy hiện tại linh khí trong không khí nồng đậm hơn ban ngày rất nhiều.
Liên Hoạ chuẩn bị ở chỗ này tu luyện một trận.
Thực vật ở trong đất cũng tự nhiên giống như con người ở trong không khí, Liên Hoạ liền thâm nhập vào nền đất, rễ cây đi xuống dưới. Tuy rằng cô là một cây mọng nước có thể chống hạn, nhưng vẫn cần nước. Sau khi Liên Hoạ bị thiên lôi đánh, cơ thể cô đã bị co nhỏ lại rất nhiều, vì vậy cần phải bổ sung nước rất nhiều. Vừa lúc trong công viên có một cái hồ, cô liền dừng lại ở chỗ cách không xa hồ lắm, bắt đầu tập chung tu luyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong hồ sóng gợn nhộn nhạo, các con vật ban ngày trốn đi thì hiện tại lặng lẽ ra ngoài kiếm ăn.
Đột nhiên, dưới nền đất truyền đến một tiếng kêu rên.
Oanh, bùn đất bị vẩy tung téo, rơi xuống xung quanh cùng các cây, ở đó có một gốc cây mọng nước đen thùi lùi mọng nước bò lên trên.
“Ngọa tào! Trong đất có độc!”