Ta Ở Mạt Thế Dưỡng Cây Mọng Nước

Chương 4

Cây Hương Chương này thật sự rất cao lớn, thân cây ước chừng phải hai người ôm mới hết, cành cây giương nanh múa vuốt khuếch trương về phía bốn phía, lá cây rậm rạp sum xuê vô cùng.

Mà mấy chiếc lá vừa đánh lén cô kia, giống hệt lá cây của loài cây này.

Khi Liên Hoạ ngẩng đầu nhìn, thì cái cây này giống như có một đôi mắt dài cũng đang nhìn cô. Tất cả lá trên cây đều xoay về phía của Liên Hoạ, nhắm thẳng tắp vào cô.

Giây tiếp theo, xoát xoát xoát, lá cây giống như mưa, che trời lấp đất bay tới chỗ Liên Hoạ.

Sau khi độ kiếp, trong cơ thể của Liên Hoạ dồi dào tinh lực. Đối mặt vóit sự công kích thình lình này, cô cũng không thấy có gì phải sợ.

Liên Hoạ không nghĩ tới, mình mới chỉ ngủ say một chút thế nhưng lại có thể gặp được một cái cây thành tinh khác. Cô không biết tại sao, cái cây này đột nhiên lại tập kích cô.

“Uy, anh bạn, anh đây là có ý tứ gì? Chúng ta là đồng loại, hà tất phải gϊếŧ hại lẫn nhau?” Liên Họa vừa tránh né tập kích vừa nói.

Nhưng cây Hương Chương này không đáp lại một lời, lá cây vẫn như lưỡi dao bay về phái Liên Hoạ.

“Anh còn không dừng tay, tôi sẽ không khách khí.” Tuy rằng lá cây Hương Chương không làm gì được cô, nhưng đối phương cứ không thuận theo, không buông tha. Tượng đất cũng có ba phần nóng nảy.

Liên Họa run run lá cây, vèo một chút biến mất tại chỗ. Giây tiếp theo, rễ cây thon dài đã vòng quanh gốc cây Hương Chương hai vòng.

“Tôi bảo anh dừng tay, có nghe hay không!”

Linh lực của Liên Hoạ đột nhiên đánh lên trên thân cây Hương Chương, làm cho nó run lên ba cái. Các lá cây Hương Chương lúc nãy vẫn còn đang trong tư thế chờ phát động thì hiện tại tất cả đều rũ xuống, không còn khả năng tấn công.

“Sớm nghe lời có phải là tốt không, còn để cho tôi phải lãng phí linh lực.” Liên Hoạ vừa nói, vừa vỗ vỗ vào thân cây.

Nhưng vẫn như cũ, không có ai trả lời lại cô.

Liên Họa kỳ quái sờ sờ vỏ cây một lúc. Cô không cảm nhận được một chút linh khí dao động nào trong thân cây, cái cây này tựa hồ giống như một cái cây bình thường mà thôi.

“Thật là kỳ quái.”

Liên Hoạ từ trên cây nhảy xuống dưới, dạo một vòng quanh gốc cây Hương Chương. Cái cây này giống như là bá vương ở mảnh đất này, dưới tàng cây, cũng như ở xung quanh nó, không có một thực vật nào khác. Mặt đất trụi lủi, đến một nhánh cỏ dại cũng không thấy đâu.

Chắc hắn do cô đột nhiên xuất hiện trên địa bàn của cái cây Hương Chương này, vì vậy mới làm cho nó tấn công vào cô.

Tại sao cô mới chỉ ngủ một giấc mà bên ngoài đã thay đổi lớn đến như vậy?