Ta Ở Mạt Thế Dưỡng Cây Mọng Nước

Chương 14

Liên Họa cúi nhìn gương mặt mình dưới mặt nước. Đó là một gương mặt đoan trang và sắc sảo, đôi mắt to tròn sáng ngời, sống mũi cao thẳng, môi đỏ hồng, lông mày đậm nét, trông rất có thần thái, đúng như cô đã hình dung.

Đúng vậy, trong mắt cô, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành chính là như thế này vô cùng hoàn hảo.

Hài lòng, cô thử bước đi một lúc. Nhưng cô chưa quen với cách đi đứng của con người, bước đi loạng choạng, mỗi lần chân chạm đất cô lại muốn chui tọt xuống lòng đất.

Đến lần thứ N rút chân ra khỏi đất, Liên Họa cuối cùng cũng ngắm nghía xong vẻ đẹp của mình qua mặt nước.

Không có quần áo, cô tạm thời dùng lá cây biến hóa thành một chiếc váy. Biến hóa quần áo tiêu tốn linh lực, nên sau này cô sẽ phải tìm xem có bộ đồ nào phù hợp để mặc.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Liên Họa định quay lại lòng đất để tiếp tục tu luyện thì đột nhiên nhận ra ánh sáng xung quanh trở nên tối sầm.

Nhưng lúc này vẫn chưa đến giờ trời tối.

Ngước lên, cô thấy các nhánh cây xung quanh đang dồn về phía mình, những chiếc lá như đôi mắt đang chăm chú quan sát.

Nơi Liên Họa đứng vốn là khu vực an toàn cô đã lựa chọn kỹ càng, nằm giữa lãnh địa của hai cây đại thụ. Theo lý thuyết, cô không hề xâm phạm lãnh thổ của chúng.

Nghi hoặc tiến lên vài bước, các nhánh cây cũng dịch chuyển theo cô.

Thật kỳ lạ, những cây này bỗng nhiên để mắt đến cô.

“Các ngươi đang nhìn cái gì thế?” Liên Họa vẫy tay, cánh tay vốn cân đối bỗng kéo dài, vươn ra xa tới hai mét.

Vài nhánh cây lại xào xạc, như đáp lại hành động của cô, tiếp tục vươn tới.

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Liên Họa nhận ra khu vực an toàn cô đứng đang thu hẹp dần.

Những cây này đang âm thầm tiến lại gần.

Nếu là một người bình thường, chắc đã hoảng sợ mà nằm chờ chết nhưng Liên Họa lại chỉ thấy buồn cười.

Định liên thủ gϊếŧ cô sao? Đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Hai phút sau, lãnh thổ của bốn cây đại thụ đã cắt qua nơi cô đứng. Không cây nào ra tay trước, chỉ có những tán lá dựng đứng, biến thành những mũi nhọn sắc bén.

Một cây long não, hai cây liễu, một cây đa, tất cả đều to lớn, che kín cả bầu trời, hẳn đã sống hơn trăm năm.

Trí nhớ của Liên Họa rất tốt, cô nhớ rõ trước đó bên hồ không hề có bóng dáng những cây này, dường như chúng đã di chuyển từ nơi khác tới.

Có lẽ động tĩnh của cô khi tu luyện đã thu hút chúng.

Thì ra cây cối cũng có thể cảm nhận được dao động năng lượng?

Trong lúc Liên Họa còn đang suy nghĩ, tán lá đột ngột xào xạc rơi xuống như một cơn mưa.

Liên Họa lập tức chui xuống lòng đất, rồi nhanh chóng xuất hiện sau một cây liễu cổ thụ.

Cô di chuyển như tia chớp, vỗ lên thân từng cây đại thụ, miệng lẩm bẩm đầy tiếc nuối:

“Trước khi ra tay, các ngươi có biết đánh giá thực lực không? Phải xem xem ai đáng đánh, ai không đáng đánh đã chứ?”

Sau khi cô rút tay về, những cái cây vốn điên cuồng tấn công bỗng dừng lại, rồi thân cây bắt đầu rung lắc dữ dội, như thể đang co giật, tán lá xào xạc.

Liên Họa nở nụ cười mỉm, nghiêng tai lắng nghe tiếng lá cây xào xạc vang lên như tiếng nhạc.

Nghe một lát, cô phất tay, thân cây và tán lá lập tức yên tĩnh trở lại.

Xung quanh im ắng lạ thường, gió thổi từ xa nhưng không một chiếc lá nào lay động.

Liên Họa nhìn mặt đất, nhận ra những cây đại thụ này đang dịch chuyển chậm rãi, có vẻ như chúng sợ hãi và muốn rút lui.

Cô túm lấy một nhánh liễu rũ xuống, khẽ lắc nhẹ. Cây bị cô túm dường như định tấn công, lá lật ngược lên.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin