Sắc trời tối sầm lại, như mực trải khắp trời cao, tản ra sự u ám sâu thẳm vô tận. Tuyết vẫn lẳng lặng rơi như cũ, gió lạnh thổi qua không ngừng, bỗng nhiên thế giới này thật vắng lặng và xa xăm.
Xung quanh chỉ còn ánh vàng của chủy thủ cùng với hàn quang tỏa ra từ vũ khí. Thí Thần Nhận trong tay Lâm Chiêm cách trái tim y chưa tới nửa tấc, vẫn cố giãy giụa một tia sinh mệnh cuối cùng, không chịu đâm mũi dao vào l*иg ngực người kia. Hàn giáp che dấu dưới màn đêm cũng từng bước tiếp cận, cuối cùng gắt gao vây quanh mấy thước.
Pháp trận dưới thân giống như hắc động, phù chú lập loè bò khắp cơ thể Hoa Nguyệt Phong nuốt chửng lấy y. Sức mạnh không thể giải thích vồ tới như một con thú hoang, lục phủ ngũ tạng phải chịu sức ép thật lớn. Vậy nhưng nửa bước y cũng không tránh nổi.
Đôi mắt y trở nên vô hồn, nước da trắng bệch như tờ giấy trắng, hơi thở ngày càng rối loạn, ý thức tan rã suýt mất đi khả năng tự khống chế. Từng cơn gió lạnh buốt như muốn đông lạnh dòng máu trong người. Đôi mắt y mờ đi vẫn cố thu bằng được từng chi tiết trên khuôn mặt đó, lưu luyến đến giây cuối cùng.
“Con còn do dự gì nữa?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, mang theo sự đe dọa và nghiêm khắc. Lâm Huyền gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Nguyệt Phong, không ngừng tăng cường pháp trận trói buộc, vây lấy y như một tù nhân.
Cuối cùng hắn cũng không kiềm nổi hưng phấn gϊếŧ chóc, con ngươi đỏ tươi như máu trở nên yêu dị, dưới ánh mắt khát máu của hắn nụ cười trở nên ghê rợn.
“Chất nhi ngoan của ta, con còn ở do dự điều gì? Gϊếŧ y, mau gϊếŧ chết y! Vương thúc vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy màn đó, con mau nghe theo vương thúc gϊếŧ y!!”
Gϊếŧ y…. Gϊếŧ y……
Giọng nói của hệ thống và Lâm Huyền hỗn loạn gào thét trong đầu cậu, sinh ra một trận đau đớn dữ dội, gần như xé toạc. Lâm Chiêm yếu ớt lắc đầu, âm thanh khản đặc đến mức không thể nghe rõ: “Tha y …. làm ơn tha cho y đi mà….”
【 Người chơi đừng có mà ngớ ngẩn!! 】
Cơ thể đột nhiên lao về phía trước, Lâm Chiêm bị đẩy một cái, đôi tay đang cầm chủy thủ đâm tới, cuối cùng xuyên thẳng vào y, l*иg ngực khoét ra một khoảng.
Chủy thủ gặp máu thì ngay lập tức lóe lên, sức mạnh lan tràn trong cơ thể Hoa Nguyệt Phong, mạnh mẽ xỏ xiên……
“Đừng sợ…. Gϊếŧ ta……”
Hoa Nguyệt Phong ra vẻ bình tĩnh, ôn nhu nhìn vào mắt người nọ, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Đừng sợ… Gϊếŧ ta đi!”
Bàn tay đẫm máu bóp lấy cổ tay cậu, dùng sức đâm xuyên vào ngực của chính mình, lưỡi dao lún sâu vào máu thịt, trái tim như sắp bị xuyên thủng. Thanh chủy thủ uống máu, ánh sáng loá mắt nuốt trọn toàn thân.
Y nhắm mắt lại, gương mặt mỉm cười, cuối cùng trấn an nói: “Đừng sợ.” Sau đó dùng sức đâm chủy thủ vào tim.
“Không! Đừng mà!!”
Đột nhiên nghe thấy Lâm Chiêm thét lên một tiếng, thanh âm chói tai như khuếch tán cả một bầu trời, theo đó chấn động núi sông. Linh lực khủng bố tản ra toàn thân, trong nháy mắt đánh bay tất cả tiên binh tiên tướng xung quanh, từng người nổ tung mà chết.
Một cơn gió dữ dội vô cớ thổi đến, ngọc quan trên đỉnh đầu vỡ vụn, tóc dài tung bay như vạn xà linh vũ. Lâm Chiêm gào khóc thảm thiết như muốn phát tiết hết thảy nghẹn khuất, bí bách trong lòng. Cảm xúc quá mức cuồng bạo, cuồn cuộn nuốt chửng lý trí của cậu, thân thể run lên khó kiềm chế.
Lâm Chiêm giằng lấy chủy thủ từ trong tay y, dùng sức siết chặt cán dao, chớp mắt bóp nát ánh sáng, tản mạn tiêu tán.
“Không được chết! Ta không cho phép ngươi chết!!”
Lâm Chiêm kiên định nhìn Hoa Nguyệt Phong, giống như đột nhiên hóa thành người khác, khí tràng đột biến, hai mắt rực lửa. Quanh thân sát khí tỏa ra bốn phương, dậy lên lệ phong thổi vào vạt áo cùng với tóc dài tung bay, y như tẩu hỏa nhập ma.
Hoa Nguyệt Phong ngạc nhiên trợn mắt, phát hiện đồng tử cậu chợt biến thành màu tím sẫm yêu dị, bỗng nhiên thật xa lạ, làm cho người ta kinh sợ.
Trong tích tắc người nọ lại đột nhiên nôn ra máu, ngã ngửa ra đám mây phía sau rồi ngất đi.
“Điện hạ!!”
Hoa Nguyệt Phong nhào tới phía cậu, chật vật ôm người vào lòng, đặt lên đầu gối. Cậu dường như đột nhiên thức tỉnh, đạt được một năng lượng nào đó, nhưng lại không đủ sức nắm lấy, không chống đỡ nổi mà hộc máu ngất đi.
Hoa Nguyệt Phong suy đoán, có lẽ vì cậu thân là Huyền Thiên Minh Kính Kính Linh, chuyển thế hóa người vẫn giữ lại thần lực. Lúc tuyệt vọng nhất, hẳn là cơ thể đã cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa mới có thể phóng thích, bóp nát Thí Thần Nhận để cứu người.
Chợt lòng y đau nhói, cảm hoài quyết tâm và thiện ý của cậu, hóa ra đối với cậu y quan trọng đến vậy, thà chịu đựng đau đớn còn hơn tự tay kết liễu sinh mệnh của y, đây là sự tín nhiệm cao thượng đến nhường nào….
“Điện hạ đừng ngủ, Điện hạ tỉnh lại đi mà, Điện hạ….”
“Sao em ngốc vậy, ta nào có đáng giá để Điện hạ làm vậy vì ta, ngay cả bản thân còn không giữ nổi mà vẫn cố bảo vệ người khác? Để rồi cuối cùng người bị thương lại là chính em….” em cũng bị thương mà Nguyệt Nguyệt:((
Hoa Nguyệt Phong vòng tay qua cổ cậu, cúi đầu nhẹ lau vết máu trên khóe miệng, đôi mắt cố nén đã sưng đỏ cả lên, không nhịn nổi rơi nước mắt, nhỏ giọt lên gò má người, hòa vào nước mắt của cậu.
Mùi máu không ngừng trào ra từ cổ họng, cuối cùng xuôi theo khóe miệng chảy xuống.
Thì ra được quan tâm, tim sẽ đau nhói thế này…..
Thân ảnh màu xanh cười mỉa tiếp cận, chậm rãi ngồi xuống trước người y, chợt duỗi tay ra bóp cổ, nâng đầu y lên.
“Ngươi nhất quyết phải hại chết chất nhi của ta thì mới cam lòng đúng không? Mà chẳng biết nó trúng cổ độc gì để bị ngươi mê hoặc, cam tâm bị phản phệ ngất đi, không màng đại giới cứu ngươi một mạng! Hoa Nguyệt Phong, ngươi quả thật là tai họa!”
Đồng tử đỏ sẫm nhìn chằm chằm vào tròng mắt của Hoa Nguyệt Phong, gϊếŧ chóc chưa thành, thần sắc trên mặt hắn không khỏi có chút mất hứng. Siết lấy cổ y, đầu ngón tay trắng bệch, nổi gân xanh.
“Chất nhi ngoan của ta sao lại ngốc như vậy, không màng toàn bộ Tiên giới, chui rúc nơi thâm sơn Tuyết Vực với ngươi! Nó đã không thể nhẫn tâm gϊếŧ ngươi, người làm vương thúc này đương nhiên phải bằng bất cứ giá nào, nhất định phải để nó tự tay gϊếŧ sạch tai họa nhà ngươi!”
Lâm Huyền cong môi cười nhạo, đôi mắt thâm sâu che giấu sát khí mãnh liệt, khiến cho người ta vừa nhìn tim đã đập loạn. Hắn quanh thân tà sát, quỷ dị khó nói, không còn giống tiên thần lỗi lạc xuất trần, mà như hung ma ác độc sa xuống địa ngục, tham lam đáng sợ.
Thần vương trong truyền thuyết là một thượng tiên không yêu quyền thế, không mê gϊếŧ chóc. Làm vương đã được mấy trăm năm nay, từng theo lão Tiên Đế giải quyết loạn lạc tám phương, đặt ra kế sách vạn năm cho Tiên giới, ban ơn thương sinh trong thiên hạ. Vì vậy nên được thế nhân kính yêu, mỹ danh truyền xa.
Thậm chí còn có nhiều tín đồ còn dựng miếu thờ tụng, hương khói không dứt…. jztr 你配么?
Nhưng Thần Vương trước mặt này nào có nửa phần lòng tốt của vương giả năm đó, y như quỷ vật chỉ biết gϊếŧ chóc, uống máu cho vui!
“Tha cho… Điện hạ!”
Hoa Nguyệt Phong không chú tâm giãy giụa, thậm chí dưới sự khống chế của hắn còn có cảm giác nhẹ nhõm vì được chuộc tội. Y lấy lại chút tỉnh táo giữa lúc đầu óc ong ong, cầu xin Lâm Huyền tha cho Lâm Chiêm. Y không màng đến sinh tử của bản thân, kỳ nguyện một đời chỉ mong được nhìn người trường an, có vậy thì mới yên lòng…
“Hahahaha!” Tiếng cười sắc bén như lệ quỷ âm trầm khiến cho người ta sợ hãi, vẻ mặt Lâm Huyền đột nhiên u ám, hai mắt nheo lại, sát vô thưởng thức bộ dạng chật vật mệt mỏi của y, dường như rất vừa lòng, khóe miệng cong lên.
Hắn thấp giọng cười nói: “Đến giờ ngươi còn tâm tư quan tâm sống chết của nó, chẳng bằng nghĩ cách mà chết đi! Bổn vương đã có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết!
Nhưng mà…. ngược lại bổn vương thích xem trò vui hơn, nếu ngươi thật sự coi trọng chất nhi ngoan của ta, vậy bổn vương sẽ điều khiển cho nó tự tay gϊếŧ chết, màn này chắc sẽ thú vị lắm đây?”
Lâm Huyền im lặng trong chốc lát, ngữ điệu yêu mị:
“Hoa Nguyệt Phong, sát nhân tru tâm(1) được nhỉ?”
(1)杀人诛心: Gϊếŧ người phạt tâm
Gốc trong Hậu Hán thư (后汉书). Ta có thể hiểu là: Nếu muốn nhanh chóng phá bỏ ý chí kháng cự của một người thì nên xử lý từ tư tưởng, tâm lý của người đó, khiến cho người này tuyệt vọng mất hết kiên trì. Từ đó, tinh thần sẽ sụp đổ, hết đường chống cự, chỉ đành thuận theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Thuộc tính “Thần hồn” Huyền Thiên Minh Kính của Lâm Chiêm dường như sắp thức tỉnh rồi~