“Một đối tác làm ăn đột nhiên kêu em tới tham gia một bữa tiệc.” Nam Bùi có chút căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, giải thích, “Anh Cảnh Sâm, em phải đi trước đây.”
“Đối tác làm ăn?” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Cậu nói thật à?”
Nam Bùi không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vô thức liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái một cái, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt, nói, “Thật đó. Anh Cảnh Sâm, em lừa anh làm gì chứ? Thôi không nói chuyện với anh nữa, hôm khác gặp nha!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Cảnh Sâm nhíu chặt mày, nhưng không nghi ngờ gì lời nói của Nam Bùi.
Dẫu sao, Nam Bùi yêu hắn như thế, trừ phi xảy ra chuyện đột xuất, còn lý do gì khiến cậu nỡ bỏ hắn lại mà đi trước cơ chứ?
Không lâu sau, Lục Bách Nhiễm cũng gọi tới.
Nam Bùi dùng cùng một cái cớ như vừa nãy để giải thích.
Mà suy nghĩ của Lục Bách Nhiễm rõ ràng cũng giống Tống Cảnh Sâm, im lặng giây lát sau đó chủ động cúp máy.
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Nam Bùi cẩn thận hé mở cửa sổ xe, từ hàng ghế sau nhìn ra ngoài một cái, phát hiện hai người kia đều rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác, hai vị nam chính đã chạm mặt ở cửa sau trung tâm biểu diễn.
Cũng may đứng trước Nam Bùi, thái độ của hai người đều khá hống hách, gọi điện thoại đều trực tiếp gọi cậu là ‘này’, chứ không kêu tên cậu ra.
Bằng không họ sẽ biết người mình tìm là một.
Trong lòng Nam Bùi dậy lên cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Cậu đờ người trên ghế, thở ra một hơi thật dài.
Hoắc Nghiêu liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, đột nhiên bình tĩnh hỏi, “Thế nên cậu bảo tôi tới đón cậu, là vì nuôi cá bị bắt quả tang đấy à?”
Anh cố tình nhấn thật mạnh hai chữ ‘nuôi cá’, mang theo mấy phần trào phúng.
Nam Bùi có chút ngại ngùng cười khan hai tiếng, “Là nhà từ thiện sao có thể dùng từ ‘nuôi cá’ để hình dung… Việc một nhà từ thiện làm, không thể gọi là ‘nuôi cá’ được.”
Tiếp theo là mấy câu nói khó hiểu như là ‘nhà từ thiện ôm trong lòng cả thiên hạ’, ‘một phần quyên góp chia ba’ vân vân, khiến Hoắc Nghiêu dần rơi vào im lặng, bầu không khí trong xe vô cùng ngượng ngập.
“Thế nên, lúc làm trứng gà xào, cupcake cậu vứt tôi lại, cũng là để đi làm từ thiện hửm.” Lát sau, Hoắc Nghiêu ý vị thâm trường nói, “Làm từ thiện xong mới nhớ tới tôi, kêu tôi qua đón cậu. Tôi là tài xế của cậu đấy à?”
Nam Bùi, “…”
Sao giọng lại chua lè chua lét thế nhỉ?
Nam Bùi thử thay đổi chủ đề, hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này, “Vừa nãy mãi anh chẳng nhắn lại, tôi còn tưởng anh không tới cơ…”
“Vừa nhận được tin nhắn tôi lập tức lái xe qua đây ngay.” Hoắc Nghiêu vừa khởi động xe, vừa nói, “Nửa đêm nửa hôm, thấy cậu nhắn một chuỗi ‘cứu tôi với’, tôi còn tưởng cậu sắp bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi chứ.”
Lúc này Nam Bùi mới có tâm tư cẩn thận đánh giá quần áo trên người Hoắc Nghiêu.
Hoắc Nghiêu mặc thường phục, nhưng vừa nhìn đã biết vơ vội từ trong tủ áo ra, bên trên vẫn còn không ít nếp nhăn.
Với cái tính ám ảnh cưỡng chế của Hoắc Nghiêu, lại chấp nhận mặc bộ đồ thế này đi ra ngoài, chứng tỏ vừa nãy anh quả thật đã rất sốt ruột.
Nam Bùi có chút cảm động trong lòng, nói, “Thật xin lỗi, tôi hiểu nhầm anh rồi.”
Hoắc Nghiêu nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tùy tiện mở miệng, “Tối nay cậu đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Nam Bùi trả lời.
“Muốn ăn gì?” Hoắc Nghiêu lại hỏi.
Nam Bùi nói, “Về nhà trước đi, tôi vào bếp nấu bát mì là được.” Cậu không thể lại làm phiền Hoắc Nghiêu thêm nữa.
Hoắc Nghiêu gật đầu, bình tĩnh nói, “Cậu tiết kiệm thật đấy.”
Nam Bùi nghiêng nghiêng đầu, “Tôi vẫn luôn tiết kiệm vậy mà…”
“Vậy à.” Hoắc Nghiêu nhướn mày, đột nhiên chuyển lời, “Tiền đem đi làm từ thiện hết rồi chứ gì?”
“Hả?” Nam Bùi ngẩn người giây lát, nghi hoặc nói, “Cũng…cũng không thể nói như vậy…”
Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, Hoắc Nghiêu tiện tay mở radio lên, giọng nữ phát thanh viên từ radio truyền ra, “Gần đây, một nhà từ thiện vì làm từ thiện mà bị lừa tiền, gia tài bạc triệu bốc hơi sạch chỉ trong một đêm…”
Nam Bùi, “…”
Sao cậu lại cảm thấy Hoắc Nghiêu có ý kiến với thân phận nhà từ thiện này của cậu nhỉ?
Sau khi về tới nhà, Nam Bùi đi thẳng vào bếp, bắt đầu nấu mì.
Hoắc Nghiêu vẫn giống như trước đây đứng cạnh cửa, nhìn cậu, chân mày khẽ nhướng, u ám hỏi, “Nè nhà từ thiện, có thể ban phát chút lòng tốt, nấu cho tài xế của cậu một bát không.”
Nam Bùi, “… Cái chuyện này không thể cho qua được à?”
“Chuyện gì?” Trên mặt Hoắc Nghiêu đầy vẻ vô tội, nói, “Tôi chỉ muốn ăn mì thôi mà.”
“Được, tôi đương nhiên sẵn lòng nấu cho anh.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Hoắc tổng, cảm ơn anh thời gian này đã giúp đỡ tôi, về sau tôi sẽ không bỏ bom anh nữa, với cả…”