Trong Trái Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 9

Tiểu Chu Tước chỉ ở lại Chung Nam Sơn một ngày, sau khi xác nhận Văn Nhân Dạ thật sự không cố ý làm hại đến hảo bằng hữu mới quay trở về Yêu giới.

Cổ mộc che trời, rễ cây ngoằn ngoèo phức tạp quấn lên nhau. Nội điện Vạn Linh Cung truyền đến tiếng động kịch liệt.

Thanh Lâm ngồi trên ghế, bình tĩnh uống trà nhìn tiểu Chu Tước đang phát giận, hung hăng cầm Liệt Diễm Kiếm chém lung tung, nơi nơi đều lộ ra vết nứt.

“Ngươi có hủy 10 cái Van Linh Cung cũng đâu có tác dụng gì?” Thanh Lâm chống cằm xem hắn,”Nếu không phải nể mặt Chiết Liễu, Văn Nhân Dạ đã đánh ngươi đến cha mẹ không nhận ra rồi. Đừng nghĩ đòi ta liên thủ, ta còn chưa muốn đối địch với Ma Tôn đại nhân vì lý do vớ vẩn của ngươi đâu.”

Nàng nhìn mái tóc dài đỏ tươi mất đi ánh sáng, phượng vũ trên vai ủ rũ nhợt nhạt. Kiếm dài cắm trên đất, một chút hàn quang cũng không có, là minh chứng cho câu “phượng hoàng rụng lông không bằng gà”.

Thanh Lâm lạnh nhạt châm chọc:”Ngươi và ta liên thủ, đi gϊếŧ một kẻ tu vi nửa bước Kim Tiên? Thật điên rồi. Khi Chiết Liễu đạt cảnh giới đó, tuy bề ngoài nhìn qua chúng ta mạnh hơn y, nhưng lúc đó căn bản chỉ cọ xát một chút rồi thôi, không phải đánh thật. Nếu thật sự mang sinh tử đánh cuộc, có khi cả hai đều thành canh hầm cho con ma kia chưa biết chừng.”

“Hắn đâu có mạnh như vậy….”

“Hắn chính là mạnh như vậy.” Thanh Lâm lạnh lùng cắt đứt lời Liệt Chân, nhìn chằm chằm vào hắn,”Văn Nhân Tiễn cũng là nửa bước Kim Tiên, tại sao lại dễ dàng giao lại quyền lực cho Văn Nhân Dạ? Ta nói cho ngươi biết, vì hắn chính là kẻ mạnh nhất Ma giới.”

Liệt Chân đang tức giận bị lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lửa đỏ lập tức bùng lên:”Hắn còn có thể mạnh hơn Chiết Liễu sao? Chiết Liễu là mạnh nhất….”

Không cần Thanh Lâm cắt đứt lời hắn, Liệt Chân nói còn chưa hết đột nhiên im bặt, cả người lộ ra mờ mịt nhìn dây đằng chi chít phía xa.

Giang Chiết Liễu đã mất tu vi....

Ráng chiều phủ kín tầng mây, ánh đỏ phủ lên cổ mộc, nhìn qua như vết máu chưa khô.

Van Linh Cung yên lặng hồi lâu. Thanh Lâm đứng lên, nhìn từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, bốc lên hơi trắng.

“Ngươi phải sớm đoán được, lúc đó chọn khoanh tay đứng nhìn thì bây giờ sẽ thế nào.” Thanh Lâm đi đến bên cạnh hắn, nhìn phượng rũ run rẩy biểu đạt cảm xúc của đối phương,”Chiết Liễu dốc hết lòng vì Tu Chân giới, đổi lại đám chính đạo kia chỉ biết dựa dẫm phó thác cho y. Chúng ta làm như vậy, không phải chỉ vì mở ra cho Yêu giới một con đường, loại bỏ trở ngại, còn vì cho Chiết Liễu nhìn rõ sự thật giả dối.”

Thanh Lâm ngừng lại một chút, nói tiếp:”Chẳng qua không ngờ tới, y bị thương nghiêm trọng đến vậy. Chẳng lẽ Lăng Tiêu phái không bày trận hỗ trợ sao?”

Những lời này chẳng qua chỉ là lấy cớ, nhưng không thể không có.

Liệt Chân nhìn nàng, tâm tư thập phần phức tạp. Ngoại trừ cái lý do hoa mĩ bên ngoài, còn có một lý do nữa... Hoa trên đỉnh núi, chỉ có bẻ gãy mới có cơ hội chinh phục.

Hắn luôn mồm kêu Giang Chiết Liễu là “hảo bằng hữu”, nhưng trong lòng chưa từng chân chính coi chàng là bằng hữu.

Thanh Lâm thấy hắn không đáp, đi một vòng quanh người, nói: “Ta sẽ giúp ngươi bày mưu tính kế. Chiết Liễu không thích Ma tộc, ngươi không cần lo lắng. Văn Nhân Dạ chẳng qua là si tâm vọng tưởng, ngoại trừ mạnh hơn ngươi một chút thì cũng không có gì đáng ngại.”

Nàng một chút cũng không kiêng kị nói đối phương si tâm vọng tưởng, nâng một chén trà uống cho nhuận họng, khẽ dựa vào bàn:”Y không cho Văn Nhân Dạ gϊếŧ ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh địa vị của ngươi sao?”

Thanh Lâm nói nửa ngày, mới nghe thấy Liệt Chân lên tiếng, thanh âm nặng nề mờ mịt:”….Ta hình như hối hận rồi.”

Bàn tay cầm chén trà hơi co lại, tràn ngập căng thẳng.

“Ta vốn dĩ chưa từng nghĩ vì y.”

“Ta biết.” Thanh Lâm nói,” Ngươi chẳng qua chỉ luôn muốn có được y mà thôi. Thật ra rất nhiều kẻ đều nghĩ như vậy. Chúc Vô Tâm, Văn Nhân Dạ, Kim Ngọc Kiệt… Nhưng ngươi khác bọn họ ở chỗ, ngươi biết rõ mình muốn gì, cũng thân cận với y hơn bất kì kẻ nào.”

Nàng thẳng thừng nói ra lòng hắn, tựa như cây kim chọc vào bong bóng, bong bóng xì hơi, để lại lớp vỏ nhăn nheo tràn đầy du͙© vọиɠ.

Thanh Lâm nhìn về chân trời, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Nhưng y sẽ không thích ngươi.

Từ rất lâu trước kia, nàng đã nhận ra rằng, Giang Chiết Liễu chưa từng sống vì chính mình, chàng giống như thước đo của công chính, trong mắt chỉ có ân nghĩa chúng sinh, chỉ biết lấy đại cục làm trọng. Đôi khi nàng cùng y nói giỡn, đều có thể nhìn thấy rõ ý cười nhợt nhạt bên môi, sâu trong ánh mắt giấu một tia mỏi mệt khó thấy.

Y sẽ không thích những kẻ lúc nào cũng phải lên tinh thần để đối phó giống như Liệt Chân, y chẳng qua chỉ bảo vệ hắn theo thói quen.

____

Cùng lúc đó, Chung Nam Sơn.

Kim Ngọc Kiệt chà cánh tay, buồn bực nhìn người bên cạnh:”Ngươi chắc chắn mấy ngày trước Chu Tước chân quân từng đến đây?”

“Đương nhiên rồi. Thiếu các chủ của tôi ơi, cậu nói xem ngoại trừ Chu Tước chân quân ra, ai có thể làm nhiễm đỏ nửa trời, tuyết tan vài tấc chứ?” Đối phương chỉ chỉ lên núi, làm mặt quỷ nói,”Chu Tước chân quân và Giang Tiên Tôn là bạn tốt, Tu chân giới và Yêu giới có thể yên bình ngàn năm chính là nhờ quan hệ giữa hai người họ. Giang Tiên Tôn gặp nạn, Chu Tước chân quân không đi Lăng Tiêu phái xẻ thịt Chúc Vô Tâm mà lại chạy tới đây, có nghĩa gì không phải quá rõ ràng sao?”

“Chu Tước chân quân không đưa người đi?”

“Hầy, có lẽ đã có chuyện gì đó nên không thể đưa Tiên Tôn đi được. Tôi thấy hắn ở trên núi hơn một ngày sau đó một mình về Yêu giới, hơn nữa hình như còn bị thương.”

Kim Ngọc Kiệt gật gật đầu, lại hỏi:”Chuyện này ngoài trừ ta ngươi còn nói cho ai?”

Tiểu tu sĩ vội vàng nịnh nhọt:”Ngày đó thấy xong tôi liền vội đi tìm ngài, ai cũng chưa nói.”

Toàn bộ Tu Chân giới đều tìm Giang Chiết Liễu, còn âm thầm treo thưởng, trong đó Vô Song Kiếm Các ra giá cao nhất.

Kim Ngọc Kiệt gật đầu hài lòng, liếc hắn phân phó:” Được rồi, ngươi chờ ở dưới này, giúp ta chuẩn bị một cái xe ngựa loại tốt nhất, lò sưởi, đan dược, chỉ cần ta tìm được người lập tức có thể thuận lợi đưa y rời đi, tuyệt đối không được để tên đăng đồ tử nào có cơ hội xằng bậy.”

Tiểu tu sĩ ngẩn ngơ một hồi, cúi đầu lẩm bẩm:”Nói như ngài không phải đăng đồ tử…”

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Kim Ngọc Kiệt cốc một cái rõ đau:”Nói linh tinh gì đó, Chúc Vô Tâm để y đi, có bao nhiêu người đang thèm y đến mức nhỏ dãi đầy đất. Nếu ta không bảo vệ tốt tiền bối, tiền bối bị bọn họ bắt nạt thì phải làm sao? Lăn đi làm chuyện của ngươi đi!”

Kim Ngọc Kiệt nói xong lại nhịn không được chà xát cánh tay. Hắn mặc áo bào của kiếm tu, trong trắng ngoài vàng, đai lưng màu đen, nhìn qua hoa lệ tinh xảo, đến phát quan cũng là từ linh ngọc tuyệt phẩm chế tác, đôi mắt linh động tràn ngập mong chờ.

Khác hẳn với dáng vẻ ngày đó giằng co với Chúc Vô Tâm ở trên đại điện Lăng Tiêu phái, giờ phút này Kim Ngọc Kiệt giống như thiếu niên mới lớn lần đầu biết yêu, ngây ngô ảo tưởng về giây phút gặp lại người trong lòng.

Hắn mang theo Thất Tinh kiếm, từ dưới núi leo lên, đi qua một trúc uyển trống vắng không người, gặp được lộc yêu đứng trước tiểu lâu.

Tiểu lâu nhìn qua khá có sinh khí, lộc yêu ngồi bên ngoài, hai sừng nhỏ non nớt trong suốt như có thể bóp ra nước, rõ là nam hài tử nhưng lại trông giống tiểu cô nương, ngồi đó chậm rì rì sắc thuốc.

Kim Ngọc Kiệt biết người kia ngày trước thường xuyên thu nhận tiểu yêu, đoán rằng hiện tại vẫn vậy, không quá kinh ngạc, thò lại gần nhẹ giọng hỏi:”Lộc yêu, ngươi cho ta hỏi chút, Giang Tiêu Tôn ở đây phải không?”

A Sở nâng mắt lên, nhìn hắn một vòng, tựa như nhìn ra gì đó:” Đúng vậy, ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”

Nụ cười Kim Ngọc Kiệt cứng lại:”Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…..”

“Không phải? Vậy là muốn bỏ đá xuống giếng sao?” A Sở khinh thường nhìn hắn,”Thời điểm vai chính có tất cả ai cũng muốn dựa hơi hắn, nào là hậu bối kính trọng, bạn tốt tri kỷ, sư đệ tri kỷ. Đến lúc vai chính mất tất cả, bọn họ làm như mình là nam chính bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết ba xu chạy đến cứu vớt nữ chính, cũng không nhìn xem thân phận thần tiên ca ca như vậy, các ngươi xứng sao?”

Kim Ngọc Kiệt bị nai con nói cho á khẩu, còn chưa hiểu đối phương có ý gì, đã nghe thấy A Sở hừ một tiếng châm chọc:”Còn muốn vì yêu sinh hận, cái gì tốt cũng ôm phần mình, nghĩ cũng đẹp lắm.”

A Sở là lần đầu tiên gặp đám người trong tiểu thuyết này, lúc mới xuyên qua, hắn nghĩ mọi cách lừa gạt Thường Càn để đến bên cạnh Giang Chiết Liễu, tốn biết bao nhiêu công sức mới ôm được đùi nhân vật chính, mấy lời nghẹn trong lòng bấy lâu không kìm được liền phun ra, nói xong liền xoay người vào nhà, “bang” một cái rồi đóng sập cửa lại.

A Sở đóng cửa lại lập tức biến thành nai con ngây thơ vô tri ngọt ngào, đặt thuốc đã sắc xong để bên người Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu đọc sách luôn chuyên chú, mặc dù nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhưng không rõ ràng lắm, thấy A Sở liền thuận miệng hỏi một câu:”Ai ở bên ngoài.”

“Đăng đồ tử.”

Giang Chiết Liễu gật đầu, lúc sau mới cảm thấy không đúng, rũ mi nhìn qua.

Đăng đồ tử đến đây làm gì? Trêu yêu sao?

Chung Nam Sơn nửa năm là tuyết, hoang tàn vắng vẻ, không có người sống, chỉ có tiểu yêu, muốn đến ngắm cảnh cũng không được.

A Sở mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giọng điệu chắc chắn:”Dù sao cũng không phải người tốt!”

Hắn nhớ rõ, trong nguyên tác Kim Ngọc Kiệt không phải người tốt. Ban đầu Kim Ngọc Kiệt khắp nơi đều tỏ ra mơ ước vai chính, sau đó còn vì yêu sinh hận này kia. Hắn biết rõ đây là tiểu thuyết tu chân không CP nhưng vẫn không nhịn được khinh bỉ, thần tiên ca ca quá cao quý, đám cóc ghẻ kia không xứng!

Nhưng mà hắn có lén viết Văn Nhân Dạ ở cuối tiểu thuyết….. Hẳn là không có chuyện gì đâu?

A Sở còn đang hồi tưởng lại tình tiết, thuận tiện không quên lảm nhảm Kim Ngọc Kiệt không phải người tốt, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ thực quy củ.

Ba tiếng ngắn một tiếng dài, rất có giáo dưỡng.

Tiếng vang qua đi, cửa bị người đẩy ra.

Hiếm lắm mới có một lần vào cửa bình thường như vậy, Giang Chiết Liễu có chút không quen.

Chàng thấy thiếu niên trường bào rực rỡ bước vào, ánh mắt nhìn chàng sáng lên, sau đó nửa quỳ xuống đối chàng hành lễ.

“Tiền bối chịu khổ.”

Giang Chiết Liễu nhìn chính mình, không cảm thấy có nơi nào chịu khổ.

“Ngài muốn về Vô Song Kiếm Các không? Ta đã chuẩn bị tốt đồ đạc cùng xe ngựa, chỉ cần tiền bối gật đầu chúng ta lập tức rời đi. Vô Song Kiếm Các vẫn luôn chờ ngài, cha ta nghe nói tiền bối xảy ra chuyện, ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng trông ngóng tin tức, muốn vì tiền bối làm chút gì đó…. Mà ta, ta vẫn luôn lo lắng….”

Hắn nói nhiều đến mức khẩn trương, tầm mắt ban đầu chỉ dám vội vàng xẹt qua, nhìn từ góc áo Giang Chiết Liễu dần dời lên, mang theo tâm tư nhìn thẳng mặt chàng.

Kim Ngọc Kiệt cả người ngây ngẩn.

Mặc dù hắn biết tiền bối bị thương, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại nghiêm trọng như vậy.

Năm đó Giang Chiết Liễu cứu hắn, chỉ cần một nhát kiếm, liền quét bay ngàn vạn ác quỷ bò ra từ U Minh giới, vớt hắn từ dưới Minh Hà trở về. Nếu không có y, Kim Ngọc Kiệt hắn đã sớm vào bụng ác quỷ, làm gì có ngày hôm nay.

Giang Chiết Liễu đối với hắn, tuy không có danh thầy trò, nhưng ân nghĩa còn hơn cả thầy trò. Hắn thường xuyên ở Lăng Tiêu phái tu luyện cùng Chúc Vô Tâm, luôn nhớ rõ khi Giang Chiết Liễu cầm tay hắn chỉnh dáng kiếm, nhiệt độ cơ thể cùng khí tức lạnh lẽo mang theo một tia ôn nhu khó thấy.

Vậy nên, cho dù hắn chửi Chúc Vô Tâm máu lạnh, cho dù trong lòng lo lắng vô cùng nhưng thật tâm, hắn nghĩ giống y hệt Chúc Vô Tâm---Trên đời này không có gì có thể làm khó được Giang Chiết Liễu.

Cho đến khi nhìn thấy người trước mắt, bạch y như tuyết, một đầu trắng xóa bình tĩnh nhìn hắn, mới ngỡ ngàng.

Tất cả sùng bái, khát khao, tương tư, khuynh mộ đều dồn lại, rồi đột nhiên vỡ tung thành những mảnh nhỏ, ghim vào lòng hắn, đau đến mức không nói nên lời.

“…. Tiền bối.”

“Ngọc Kiệt, ngươi nói với các chủ, ta thân thể không tốt, không muốn đi.”

“Vậy để ta ở lại chiếu cố ngài…”

Hắn còn chưa nói hết, đã thấy Giang Chiết Liễu nhẹ cau mày.

Trong lòng lập tức hoảng hốt, sợ y vì những lời này mà không vui. Đang lúc còn bối rối vì tư tâm dơ bẩn của mình thì nghe thấy đối phương nhẹ giọng hỏi.

“Chuyện Thường Càn xử lý xong rồi?”

Kim Ngọc Kiệt ngây người, sau lung bị một luồng ma khí đáp úp lại, đến múc kịp phản ứng đã thấy mình bị một tên đại ma đang ma hóa một nửa xách lên, gai xương nhọn hoắt như muốn đâm thủng yết hầu hắn.

“Ừm, sẽ không ai đuổi gϊếŧ nó nữa.”

Văn Nhân Dạ trước giải đáp thắc mắc cho người trong lòng, sau nhìn chằm chằm Kim Ngọc Kiệt, khắp người tản ra hơi thở nguy hiểm sâu kín nói.

“Ngươi chắn đường ta.”