Trong Trái Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 3

Khi Giang Chiết Liễu tỉnh lại, hiện lên trước mắt y là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ đã được xây xong.

Hai tầng trên dưới đều có các bình phong, mành cuốn che chắn, ngay cả đồ đạc trong nhà cũng được bày biện một cách chỉn chu. Đống lửa trước đây đã được dập bỏ, thay vào đó là một món Ma khí bằng đồng, chỉ cần phóng một tia thuật pháp là lửa đã có thể bừng lên cháy hừng hực, xua tan giá rét.

Giang Chiết Liễu nhìn chiếc lò bằng đồng này một lát, rồi lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay trắng bệch không có một chút máu của mình.

Một chút thuật pháp cũng không có.

Y ngước mắt lên, nhìn Thường Càn tóc đen mắt đen đang ở trong phòng sắp xếp đồ vật. Nhóc cắm cành mai trắng mới hái từ sau núi Chung Nam vào bình sứ, đặt cạnh án thư bên cửa sổ.

Thường Càn cắm hoa xong, vừa xoay người thì bắt gặp ánh mắt của Giang Chiết Liễu. Nó run lên, thận trọng hỏi: "Tiên Tôn?"

Đây là cách xưng hô nhóc học được từ mấy Ma tộc kia.

Ngoại trừ nơi này Thường Càn cũng không còn chỗ để đi. Với lại, nhóc phát hiện vị thần tiên này có thể đảm bảo cho tính mạng của mình, đương nhiên là nhóc không chịu rời khỏi, ánh mắt ngóng trông nhìn y: "Để trả ơn cứu giúp của Tiên Tôn, ta nguyện ý lưu lại bên cạnh người... Ờm... Để phụng dưỡng thần tiên!"

Giang Chiết Liễu liếc nó một cái, gõ chiếc lò đồng: "Nhóm lửa lên cho ta đã."

Thường Càn nghe lời đi qua, rót một tia yêu khí vào. Đầu thú trên nắp lò đồng bỗng sáng bừng lên, trong bụng ngay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, xua tan rét lạnh giữa trời tuyết ở núi Chung Nam.

Giang Chiết Liễu vẫn khoác tấm áo choàng lông tơ đó, dày và trắng như tuyết, phủ lên người y một cách nặng nề. Bên trong là chiếc tiên bào đơn bạc nhạt màu, không có bất cứ trang sức nào tô điểm.

Vài sợi tóc bạc của y rủ xuống, mềm mại uốn lượn quanh vai. Lúc này Giang Chiết Liễu đang đưa tay lại gần ngọn lửa để hơ nóng, đốt ngón tay trắng nhợt được sưởi đã dần ấm lên, tựa như châu ngọc được ánh lửa chiếu sáng.

Thường Càn lại nhìn đến ngây người.

Nhóc nhìn chăm chú vào hàng mi mảnh dài, vào khuôn mặt của đối phương... Ngắm được một lúc thì mặt Thường Càn ửng hồng lên, đột nhiên thu hồi tầm mắt, khô khốc nói: "Tiên Tôn, người, người muốn ở chỗ này bao lâu..."

"Ở đến khi nào ta chết." Giang Chiết Liễu nhìn nó một cái, "Không cần gọi như thế, ta đã không còn là Tiên Tôn."

Thường Càn không hiểu lời này của y có ý gì, nhóc khẩn trương kéo tay áo, ngại ngùng nói: "Vậy ta có thể gọi người là anh được không?"

Tầm mắt Giang Chiết Liễu dừng lại một lát, từ chiếc lò đang hừng hực lửa nhìn về phía này như đang nhớ về một vài chuyện cũ. Một lúc lâu sau y mới nói: "... Tùy ngươi vậy."

Thường Càn phấn khích nhảy nhót, nhóc cảm thấy rất yên tâm rồi vui vẻ lên tầng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Giang Chiết Liễu sưởi ấm đôi tay mình một lúc mới loại hết khí lạnh trên người. Nhìn qua thì có vẻ y rất bình thường, nhưng thực chất cơ thể lại thường nhói lên một cách đau đớn.

Chẳng qua là y không để tâm mà thôi.

Trên người Giang Chiết Liễu treo một chiếc túi trữ vật, nhưng không phải cái y thường dùng mà là loại pháp khí thô sơ bình thường nhất, không cần linh lực vẫn có thể sử dụng. Y ngụy trang chiếc túi càn khôn này thành một cái túi thơm, bên trong đựng một ít rượu thuốc, lá trà, cây phất trần và một vài quyển sách, những thứ còn lại đều không mang theo.

Ngoài phòng, tiếng gió khẽ xào xạc.

Giang Chiết Liễu lại hâm nóng một bầu rượu, rót vào chén sứ rồi chậm rãi nhấp vài ngụm.

Đây là loại rượu thông thường của phái Lăng Tiêu, dùng để điều dưỡng đạo thể* cho các tu sĩ. Rượu này đối với Giang Chiết Liễu chỉ giống như nước, nhưng hiện giờ thân thể y đã phế, do đó cũng không nên uống nhiều.

* đạo thể: thân thể tu đạo

Rượu thuốc rất ấm, nhưng chén thứ hai vào bụng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nội thương trầm trọng của y. Đau đớn dữ dội lan ra từ phế tạng, tựa như bị một mũi kim đâm vào.

Giang Chiết Liễu khẽ ho hai tiếng, y chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có thể yếu ớt thế này. Một tay y vô thức đỡ xuống, nắm chặt thành giường. Mu bàn tay gồng lên, tiếng xương cốt ngón tay kêu răng rắc còn chưa kịp phát ra thì đã kèm theo một cơn đau thấu tâm can, khiến y phải cau chặt mày.

Trong tiếng ho khan dày đặc, cánh môi nhợt nhạt của y đã nhuốm màu đỏ tươi, ngay cả đôi vai cũng run lên bần bật.

Áo choàng dày nặng trượt khỏi bờ vai y, để lộ ra chiếc áo mỏng trắng như tuyết.

Gió khẽ lay động, tiếng bước chân ngoài phòng ngừng lại.

Giang Chiết Liễu đau đến tột độ, không hơi đâu quan tâm đến tiếng bước chân rất nhỏ này. Lòng bàn tay y đổ đầy mồ hôi lạnh, khẽ gượng thở đều lại như cũ.

Người đàn ông bên ngoài cửa sổ đang không biết có nên vào hay không.

Văn Nhân Dạ không ngờ tới hắn sẽ gặp lại Lăng Tiêu Tiên Tôn nổi tiếng chư giới theo cách này.

Trong ký ức của hắn, hình bóng Giang Chiết Liễu dừng lại ở một kiếm mấy trăm năm trước kia, ở bóng người áo trắng đứng trên đài Đăng Vân phái Lăng Tiêu, phía sau là mây mù mờ ảo, lạnh lùng như tảng băng không bao giờ tan chảy.

Lăng Tiêu kiếm trong tay y, chính là một thanh kiếm tuyệt thế vô song. Chỉ khi nằm trong tay Giang Chiết Liễu, đó mới là chốn về cả đời của thanh kiếm này.

Văn Nhân Dạ đứng lặng không tiến lên.

Hắn nhớ Giang Chiết Liễu, nhớ khi đó y rực rỡ vô cùng, kiếm quang che trời lấp đất, đoạt lấy ánh sáng từ bốn phương tám hướng rồi hợp lại thành một. Nhớ khi ánh kiếm này xẹt qua ngực khiến máu nóng cuồn cuộn chảy ra, khắc xuống vết sẹo cổ xưa, càng nhớ ánh mắt ngoảnh lại đây nhìn của đối phương...

Ánh mắt tĩnh lặng, như mặt hồ không một gợn sóng.

Hắn niên thiếu thành danh, lần đầu tiên thua dưới kiếm người khác.

Dòng máu sôi trào của Văn Nhân Dạ vì sắp được tái chiến với y dần dần nguội lại.

Y là Giang Chiết Liễu.

Tại sao y lại trở nên thế này?

Tin tức vá màng kết giới và thay đổi chưởng môn vẫn chưa truyền tới Ma giới. Trong mắt Ma giới, phái Lăng Tiêu vẫn được Tiên Tôn không ai bì kịp toạ trấn, vẫn là đại tiên môn đứng đầu như xưa, có Giang Tiên Tôn áp đảo thiên hạ, chấn động chúng sinh.

Mãi đến khi Văn Nhân Dạ đích thân tới nơi này, nhìn thấy cảnh tượng cánh môi y dính máu, nhíu mày ho khan.

Ngay lúc vị tân nhiệm Ma Tôn này dừng lại bên ngoài cửa sổ, Giang Chiết Liễu lau sạch vệt máu trên môi, hơi nhướng mắt, tình cờ đối mặt với người đứng ngoài cửa sổ.

Sau đó, y thấy Ma tộc áo đen ngoài cửa sổ tự dưng hơi khẩn trương.

"Ngươi là ai?" Giang Chiết Liễu hỏi.

Cả người Văn Nhân Dạ hừng hực sát khí, khí thế hùng hổ đến đây, một thân lệ khí đó lại bị tình trạng lúc này của đối phương xua tan. Khi Giang Chiết Liễu ngước mắt lên hỏi, trái tim nằm dưới vết sẹo do kiếm kia đột nhiên vang lên âm thanh thình thịch, đập đến mức khiến cho hắn phải luống cuống theo.

Hắn còn chưa bao giờ đối mặt với Giang Chiết Liễu trong khoảng cách gần như vậy.

"Ta là..." Văn Nhân Dạ ngừng một lát, "Hàng xóm mới đến..."

Giang Chiết Liễu im lặng một lúc rồi đáp: "Núi Chung Nam chưa bao giờ có người cư trú."

"Thế nên mới gọi là mới đến." Văn Nhân Dạ đi qua cửa sổ, đẩy cửa vào trong nhà, cởi chiếc áo choàng lông đen nhánh xuống, rũ bỏ một thân hàn khí rồi ngồi đối diện Giang Chiết Liễu.

Mái tóc đen của Ma tộc trước mắt được buộc lên, đôi mắt màu tím sẫm, sâu không thấy đáy. Vẻ ngoài khôi ngô kèm theo một chút sát khí cực kỳ sắc bén, cho dù khi tâm trạng hắn vô cùng bình thản, ôn hoà, cũng có thể khiến lòng người sinh sợ hãi.

Hình người của Ma tộc đều là một lớp ngụy trang, ma thể mới là nguyên thân từ khi sinh ra của bọn họ.

Giang Chiết Liễu nhẹ nhàng liếc hắn một cái, đặt bầu rượu thuốc sang một bên rồi đun nước pha trà trên bếp đồng, nói: "Ngươi muốn ở đâu cũng được, dù sao ngọn núi này cũng không phải của ta."

Văn Nhân Dạ nhìn y chằm chằm, tầm mắt dừng lại ở làn da trắng như sương trên cổ của người kia.

"Chẳng qua là dù có ở cạnh nhau, thì ngươi cũng đừng thường xuyên đến đây làm phiền ta." Rất hiếm khi Giang Chiết Liễu tự tay pha trà nên động tác y có hơi trúc trắc, "Cũng không cần phải gõ cửa, ta ngủ cả ngày."

Văn Nhân Dạ đang định mở lời thì nhìn xuống mài tóc dài bạc trắng như mây của y, bỗng dưng khựng lại. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ sốt ruột, càng ngày càng tràn đầy lo lắng, ưu tư.

Hắn hoàn toàn không nhận ra ánh mắt mình lộ liễu đến chừng nào.

Giang Chiết Liễu pha xong trà, thổi nhẹ tách trà rồi chậm rãi hỏi: "Ta từng đắc tội ngươi sao?"

Y không đợi đối phương trả lời, tiếp tục nói: "Anh mắt này của ngươi trông như sắp sửa gϊếŧ ta, hoặc là chuẩn bị tiền da^ʍ hậu sát."

Văn Nhân Dạ: "... Tiền da^ʍ hậu sát?"

"Đúng vậy." Giang Chiết Liễu vừa nói vừa khoác lại áo choàng: "Chắc chắn ta chưa từng đắc tội đại ma nào tầm tuổi ngươi, nếu có thì ta đã nhổ cỏ tận gốc khiến ngươi không còn mạng để đứng trước mặt ta như bây giờ."

Văn Nhân Dạ vẫn nhìn y, sau đó nói: "Ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Ngươi không nhớ ta sao?"

Giang Chiết Liễu liếc hắn một cái: "Ta nên nhớ à?"

Văn Nhân Dạ ngẩn ra.

Thật khó miêu tả tâm trạng hắn lúc này.

Thật ra, Văn Nhân Dạ có thể đi đến hôm nay phần lớn là nhờ một kiếm mạnh đến mức chói loà kia và nhờ người trước mặt đây. Hắn là một kẻ cuồng tu luyện. Trong mắt hắn, chỉ có làm thế nào để càng ngày càng mạnh hơn, làm thế nào để cải thiện chính bản thân mình. Hắn hiếu thắng vì muốn tiếp cận y, vượt qua y.

Cách đây không lâu, Văn Nhân Dạ đột phá cảnh giới thành Bán Kim Tiên, tiếp quản vị trí Ma Tôn của cha. Nhưng lúc ấy Giang Chiết Liễu lại đang vân du tứ hải, hành tung bất định nên không tìm được tung tích. Hắn vừa củng cố tu vi xong thì đúng lúc biết được tin đối phương đang ở núi Chung Nam, trong lòng ôm khát vọng cháy bỏng đến đây, vậy mà ông trời lại cho hắn thấy một màn này.

Mi mắt Văn Nhân Dạ rủ xuống, nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh cùng với làn da tái nhợt ốm yếu, không một chút máu của y.

Lửa vụt tắt, bị sương giá trước mắt bao trùm.

Giang Chiết Liễu chỉ hỏi một câu rồi im lặng. Tuy rằng y không biết người này là ai, cũng không có ấn tượng gì về hắn, nhưng y cảm nhận được trong mớ cảm xúc hỗn loạn của hắn không có một chút sát ý nào. Chỉ cần không có sát ý, y cũng không cần quản đâu xa.

Trà đắng trong tay được thổi cho bớt nóng, Giang Chiết Liễu cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận được vị đắng chua chát chảy vào thực quản. Thế mà y vẫn bình tĩnh thong dong, theo thói quen uống hết một chén, lại còn thân thiện một cách hiếm thấy rót một chén trà cho Văn Nhân Dạ.

Văn Nhân Dạ nhận chén trà, tâm tình nặng nề mà uống một ngụm, đầu lưỡi lập tức tê rần vì hương vị cay đắng nồng nặc này, thậm chí hắn còn bị sặc một ít. Văn Nhân Dạ ngước mắt nhìn Giang Chiết Liễu đang bình thản uống trà, suýt nữa nghi ngờ vị giác của mình: "Tại sao ngươi lại uống cái này?"

Câu trước còn chưa hỏi xong, hắn đã nôn nóng hỏi tiếp: "Ngươi ốm như vậy, tại sao ngươi vẫn ở đây một mình? Người phái Lăng Tiêu đâu? Còn có tóc của ngươi..."

Văn Nhân Dạ hít sâu một hơi, không biết lửa giận của mình từ đâu mà đến. Hắn bình tĩnh lại một chút, đưa tay chạm vào mái đầu bạc trắng bên tai Giang Chiết Liễu.

Sợi tóc trắng như tuyết, xơ xác và lạnh lẽo, không còn một chút óng mượt nào.

"Tại sao ngươi lại biến thành như thế này?"

Rốt cuộc hắn cũng đã thốt ra được câu hỏi này.

Giang Chiết Liễu chậm rãi uống trà, nắm lấy bàn tay chẳng phân biệt thân sơ xa gần đã chạm lung tung vào y rồi dời ra chỗ khác, nói: "Tự mình tìm hiểu đi."

Cơ thể y thiên lạnh, sau khi tiếp xúc với Văn Nhân Dạ thì càng có vẻ lạnh hơn. Nhưng chính sự đυ.ng chạm ngắn ngủi này lại khiến cho trống ngực Văn Nhân Dạ đập thình thịch, chẳng khác gì con ngựa hoang thoát cương đang nhảy nhót trước mặt Giang Chiết Liễu để tranh giành tình cảm. Nhịp tim dữ dội vang lên trái ngược hoàn toàn với lí trí của hắn.

Văn Nhân Dạ giống như là bị bỏng, đột ngột rút tay về.

Nếu con ngựa hoang thoát cương này mà có chỗ rong chơi, thì chắc chắn mảnh thảo nguyên đó sẽ mang tên: "Nhất kiến chung tình."

Mặt mũi Ma Tôn đại nhân nghi ngờ bản thân mình thấy sắc nảy lòng tham đang nóng đến phát sốt, nóng đến mức hắn chỉ muốn đào con nai con đang nhảy nhót trong lòng mình ra. Thế nhưng lại sợ mùi máu tươi sẽ dọa đối phương, nên đành nhẫn nhịn nói: "Ngươi đừng sờ lung tung vào người ta."

Giang Chiết Liễu lặng im mấy giây: "Ngươi chạm vào ta trước mà?"

"Ta đâu có..."

"Ngươi sờ tóc ta."

Văn Nhân Dạ ngừng tranh luận, trầm mặc một lúc lâu, nhìn Giang Chiết Liễu đang uống chén trà đắng chát ở phía đối diện như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trên người đối phương phảng phất có một cỗ khí lạnh, cho dù y có ở cạnh lò sưởi hay không thì cỗ khí lạnh ấy vẫn toả ra từ bên trong cơ thể.

Văn Nhân Dạ ngồi cách bếp lửa nhìn y, nai con nhảy nhót trong lòng đã biến mất. Hắn nhìn Giang Chiết Liễu đặt chén trà xuống, lông mày khẽ cau lại, trong đôi mắt đen láy không có một chút ánh sáng nào.

Nai con nhảy hồi lâu đã mỏi chân, mấy suy nghĩ vớ vẩn thấy sắc nổi lòng tham đã không còn tăm tích, trong lòng chỉ còn lại nỗi xót xa.

Văn Nhân Dạ hít một hơi, định hỏi y có muốn đến Ma giới cùng hắn không. Lời còn chưa kịp thốt thì đã có tiếng bước chân từ trên trên tầng truyền tới, kèm theo âm thanh vui sướиɠ non nớt của thiếu niên.

"Anh ơi, em dọn xong tầng hai rồi. Có một cái tủ có thể để sách, anh có muốn..."

Thường Càn vịn vào lan can cầu thang nói thì tự dưng im bặt, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện Giang Chiết Liễu, đại não cứng đờ, mãi sau mới run run nói: "Chú, chú nhỏ."

Văn Nhân Dạ nhìn nó một cái rồi mặc kệ, quay sang hỏi Giang Chiết Liễu: "Nó gọi ngươi là anh?"

"Ừm." Giang Chiết Liễu dựa vào xưng hô của Thường Càn rồi móc nối sự việc mấy ngày nay lại với nhau, đại khái đoán được thân phận người trước mắt, gật gật đầu.

Văn Nhân Dạ không biết tại sao y lại thu lưu Thường Càn, hắn trầm ngâm chốc lát, nói: "Thật ra ta cũng bị đuổi gϊếŧ."

Tiểu Thường Càn vừa mới lăn lóc cóc một vòng xuống thì nghe được những lời này, nhóc đần người ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn chú nhỏ.

"Ta cũng không có ai thu lưu." Văn Nhân Dạ không hề cảm thấy xấu hổ chút nào về mấy lời mình vừa nói.

Thường Càn hoàn toàn choáng váng, nhìn chú nhỏ, rồi lại quay ra nhìn anh trai thần tiên, muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói.

"Ta cũng có thể chăm sóc ngươi."

Văn Nhân Dạ càng nói càng lại gần y, cuối cùng chỉ cách Giang Chiết Liễu có mấy tấc, hơi thở như phả vào mặt y.

*1 tấc = 1dm

Lông mi Giang Chiết Liễu khẽ run, nhẹ giọng nói: "Vậy thì sao?"

"Ta sẽ ở cùng các ngươi."

Giang Chiết Liễu bị ma khí sắc bén của đối phương chọc vào, nhăn mày có chút khó chịu, nói: "Nếu ta không đồng ý?"

"... Tiền da^ʍ hậu sát." Đối phương nhìn qua trông có vẻ rất dữ dằn đáp.

Trong nhà bỗng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió ngoài kia càng ngày càng lớn, thổi đến mức mở toang cửa phòng.

Ma khí sắc bén trên người đối phương gần như bao trùm lên y, vờn quanh thân thể ốm yếu của Giang Chiết Liễu. Y lẳng lặng nhìn Văn Nhân Dạ, giơ tay chống vào mi tâm hắn để đẩy người ra, nói: "Ngươi đóng cửa lại đã, ta lạnh."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Nai con: Tên nhãi này, ngươi được lắm. Vừa gặp được mối tình đầu kiêm đối tượng thầm mến mà đã muốn đâm chết ta?

Ma Tôn:... Hừ.