Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 54

Nếu trong cuộc đời của bạn, có một người khiến bạn không thể không lấy lòng người đó, thì rất có thể, bạn sắp thành "phế vật". Buồn vui của bạn trong lúc vô tình rơi vào trong tay đối phương. Chính xác mà nói, là bạn đã dâng hai tay cho người ta cái quyền kia, là bạn can tâm tình nguyện phục tùng người đó, nếu người đó vui thì niềm vui của bạn sẽ được nhân đôi, đương nhiên, nếu nếu người ta buồn thì nỗi buồn của bạn cũng nhân lên làm hai.

Vào lúc này đây, Thẩm Giáng Niên sẵn sàng tuân theo mọi mệnh lệnh của Thẩm Thanh Hoà, chỉ cần người này nói, cô sẽ làm. Vừa đưa tay xuống xoa nhẹ một cái thì mu bàn tay đã bị đánh khẽ một cái, mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, đáy mắt khó hiểu, quan trọng hơn là cực kỳ thẹn thùng.

Một người có thể thẹn thùng đến mức nào, chính là từng cử chỉ, hành động của người đó, đều mang theo chút e thẹn, vừa đáng yêu vừa khó chịu, rồi lại ngây ngốc không chịu dừng lại.

"Xoa ở cái chỗ nào đó." Thẩm Thanh Hoà vẫn còn yếu ớt, cho nên câu nói này giống như hờn dỗi. Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, giống như đứa trẻ ngốc nghếch, ánh mắt thẹn thùng không dám nhìn Thẩm Thanh Hoà, cô rút tay lại, hỏi, "Vậy người muốn xoa ở đâu?"

Người nói đi, người nói xoa ở đâu thì em xoa ở đó.

Đều nghe theo người hết, em nguyện ý nghe theo người, chỉ cần người vui là đủ.

"Bụng nhỏ." Thẩm Thanh Hoà nằm trong l*иg ngực của Thẩm Giáng Niên, đến mở mắt cũng không có sức, lúc nói chuyện đôi mắt luôn khép hờ, "Em xoa cho tôi đi." Thẩm Giáng Niên vội vàng ừm hai tiếng, chuẩn bị xoa, thì Thẩm Giáng Niên lại có nghi vấn, giờ là với tay vào trong quần áo xoa, hay là xoa ở bên ngoài?

Quần áo là tối hôm qua Thẩm Giáng Niên thay cho Thẩm Thanh Hoà, mà vấn đề này thật sự hỏi trực tiếp không ổn lắm, Thẩm Giáng Niên tiện tay đặt lên trên quần, xoa nhẹ một cái, Thẩm Thanh Hoà khó chịu hừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên lập tức lo lắng, "Sao thế?" Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, nhíu mày nói, "Nút thắt."

Trên bộ đồ ngủ, có một cái nút mà Thẩm Giáng Niên vừa ấn trúng. Đau bụng kinh, nó đau như thế nào sao, người chưa trải qua sẽ không bao giờ hiểu được, cơn đau hành hạ muốn gϊếŧ người. Chỉ là nút ngay bụng dưới, không thể kéo xuống trừ khi đẩy lên... Thẩm Giáng Niên nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: "Tay với vào trong xoa cho người nhà?" Thẩm Thanh Hoà hừ giọng mũi một tiếng, giống như cam chịu.

Một giây tiếp theo, đợi không có động tĩnh gì, liền cảm giác được người ôm mình đang làm gì đó nhẹ nhàng, Thẩm Thanh Hoà nheo mắt lại, Thẩm Giang Niên đưa tay sờ lên mặt cô, sau đó đưa tay vào cổ sờ soạng kiểm tra nhiệt độ. Thẩm Giáng Niên di chuyển chậm rãi và đưa tay vào. Cái đυ.ng chạm lạnh lẽo khiến cơn đau của Thẩm Thanh Hoà càng thêm dữ dội. Cô cắn chặt môi mới không phát ra tiếng hừ. Thẩm Giáng Niên sờ lên làn da nóng bỏng, hối lỗi nói: "Tay vẫn còn hơi lạnh." Nguyên nhân chính là do thân nhiệt của Thẩm Thanh Hoà quá cao.

Bụng dưới bị bao phủ, cảm giác áp bách khiến Thẩm Thanh Hoà nhớ tới cơn đau tối hôm qua, cô thở nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Nhẹ chút ~" Tai Thẩm Giang Niên ầm ầm, cô ngoan ngoãn nói: "Em sẽ." Tối hôm qua làm đau người, có phải cũng vậy không? Không cần nói đi nói lại với em, em cũng sẽ nhẹ lại.

Thẩm Giáng Niên của đêm qua là một tiểu quỷ, Thẩm Giáng Niên của ngày hôm nay là một tiểu tiên nữ.

Lúc trước cũng đau, nhưng đã lâu không đau như vậy. Ngay cả bây giờ, cơn đau vẫn chưa giảm bớt, Thẩm Thanh Hoà thật sự muốn ném mình vào một thế giới vừa không có tiếng động vừa ấm áp mềm mại, thả mình trên dòng nước ấm, để cô hoàn toàn trút bỏ mọi mệt nhọc. Đau bụng kinh thôi là đủ rồi, chỗ mà Thẩm Giáng Niên chạm vào vẫn đau không thể tả, Thẩm Thanh Hoà không muốn cử động, nếu có thể, cô nguyện giờ phút này từ bỏ hít thở.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Thẩm Giáng Niên quá biết đau bụng kinh rất kinh khủng, cho dù cử động cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, cơn đau này tư thế nào cũng không thể giảm bớt. Thẩm Thanh Hoà hừ một tiếng, coi đó là câu trả lời cho Thẩm Giáng Niên, cô không cảm thấy tốt hơn chút nào, nhưng nếu cô nói vậy, chỉ làm Thẩm Giáng Niên thêm lo.

Lý do để Thẩm Giáng Niên xoa bụng dưới không phải để giảm đau, mà là để biết có người đang cảm thấy có lỗi với hành động của bản thân. Muốn làm chút gì đó để "chuộc tội".

Im lặng một lát, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt, tuy rằng không êm tai, nhưng cũng có thể yên tâm, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên bất tỉnh tối hôm qua, thật sự khiến Thẩm Giang Niên hoảng sợ. Nhớ đến lời nhắc nhở của Tần Thư, Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng hỏi: "Em có nấu cháo, người muốn ăn không?" Thẩm Thanh Hoà yếu ớt lắc đầu.

"Mùi vị chắc không tệ, ăn chút nha?" Giọng điệu ôn nhu mà hỏi.

Thẩm Thanh Hoà vẫn lắc đầu, hai người lại chìm vào im lặng. Thẩm Thanh Hoà vốn là người ít nói, còn Thẩm Giáng Niên vốn dĩ là người lanh miệng, nhưng mà ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà cô luôn lép vế, theo như lời dặn dò của Tần Thư, không thể để Thẩm Thanh Hoà ngủ tiếp. Thẩm Giáng Niên cân nhắc, nên nói về cái gì đây, chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, không thể nhắc đến lần nữa. Khoan đã... đột nhiên nhớ đến một chuyện, không thể không nói.

Cần thiết phải nói nhưng mà rất khó mở miệng. Thẩm Giáng Niên vẫn còn lo mấy viên đá nhỏ, nhớ tới vừa rồi cô ôm Thẩm Thanh Hoà mà Thẩm Thanh Hoà lại than đau, cũng không phải đau bụng kinh, mà là ở dưới.... Nghĩ đến cái này, Thẩm Giáng Niên đột nhiên hoảng sợ.

"Thẩm Thanh Hoà..."

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà đáp lại như thể khó có thể chịu đựng được, hơi thở run rẩy, cau mày, có chút nản lòng, "Sao không đau chết đi cho rồi." Thẩm Giáng Niên vốn hỏi, nhưng mà lại không dám, đành dỗ dành, "Đừng có nói mấy lời đó, nhịn một chút, qua đi thì tốt rồi, đợi lần này xong, em dẫn người đến bác sĩ Đông Y nha, nghe nói có đơn thuốc rất tốt." Nhưng mà cơn đau hiện tại phải làm sao đây? Thẩm Giáng Niên mồ hôi nhễ nhại nghĩ mãi không ra, đã lâu rồi cô không lo lắng như vậy.

Nếu có thể, Thẩm Giáng Niên sẵn sàng chịu mọi đau khổ của Thẩm Thanh Hoà lúc này, miễn là cô ấy khỏe.

Chờ Thẩm Thanh Hoà đi vệ sinh xong, lần này Thẩm Giáng Niên dìu Thẩm Thanh Hoà đi vào trong phòng ngủ, vì sợ trong phòng khách có gió thổi. Đến phòng ngủ, Thẩm Giáng Niên ôn nhủ hỏi, "Có cần em xoa nữa không?" Thẩm Thanh Hoà ậm ừ, không mở mắt, Thẩm Giáng Niên cho là cô ấy đã đồng ý, bàn tay nhẹ nhàng xoa. Tiếng than nhẹ của Thẩm Thanh Hoà bị đè nén khiến Thẩm Giáng Niên đau lòng. Không lâu sau, Thẩm Thanh Hoà lại ngủ thϊếp đi trong vòng tay của cô, Thẩm Giáng Niên thực sự không đành lòng đánh thức người dậy, để rồi lại bị cơn đau hành hạ.

Tần Thư đến, Thẩm Giáng Niên đi ra mở cửa, Thẩm Thanh Hoà cũng bị đánh thức, cô nhíu mày. Vẻ mặt không hài lòng của Thẩm Thanh Hoà có chút trẻ con, còn thở phì phì tức giận, lật người đưa lưng về phía Thẩm Giáng Niên. Thế mà cái hành động này làm cho Thẩm Giáng Niên cảm thấy đáng yêu, người này còn biết dỗi.

Bên ngoài trời lại mưa, Tần Thư quần áo đã ướt gần hết, Thẩm Giáng Niên kéo Tần Thư đang muốn đi vào phòng ngủ lại, "Trên người cậu toàn khí lạnh, đừng đi vào."

Thẩm Giáng Niên tìm một chiếc khăn tắm, Tần Thư đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cô lau qua loa, Thẩm Giáng Niên bưng một cốc nước nóng đến, "Ngự y, cậu đi ra cửa không mang dù à?" Tần Thư uống hai ngụm nước, "Lúc mình đi ra ngoài trời còn chưa mưa." Sau đó liếc nhìn cửa phòng ngủ, "Bệnh nhân đâu? "

"Ở trong phòng ngủ, ngủ rồi." Thẩm Giáng Niên còn trêu ghẹo thêm, "Chiếc áo sơ mi nhỏ nhắn của cậu, nhìn đẹp lắm, nhưng cúc áo không cài đàng hoàng, không lạnh à?" Nếu cô mặc áo sơ mi, nhất định sẽ cài lên tới nút trên cùng.

Tần Thư không có trả lời, ngược lại là nói: "Không phải bảo cậu đừng để cô ấy ngủ nhiều sao?" Tần Thư chậm rãi nói, "Bây giờ ngủ đủ rồi, buổi tối cô ấy sẽ ngủ không được, mình thấy tối nay cậu cũng không cần ngủ." Thẩm Giáng Niên nhẹ thở ra nói, "Cậu không cho cô ấy ngủ là vì lý do này à, mình cũng không mệt, không sao hết." Tần Thư lấy ra một cái kim mới, liếc Thẩm Giáng Niên một cái, trầm trầm nói, "Quầng mắt của cậu còn nghiêm trọng hơn cô ấy, đừng để đến khi cô ấy hết bệnh rồi thì cậu lại ngã bệnh."

"Đồ quạ mồm!" Thẩm Giáng Niên đá cô ấy, "Hồi cấp ba, cậu giống như một cái bán tiên, nói cái gì mà xấu đều linh nghiệm, mau câm miệng lại." Thẩm Giáng Niên còn nhớ rõ, lúc học cấp 3, Lê Thiển cực kỳ ghét Tần Thư, nói người này cái gì mà thần thần đạo đạo, nói cái gì không tốt là ứng nghiệm ngay.

Khi Tần Thư hỏi về Thẩm Thanh Hoà, biết chưa ăn cháo, lý do lại là: Thẩm Thanh Hoà không muốn ăn.

"Vậy cậu đi hâm nóng cháo đi, lát nữa bảo cô ấy ăn một chút."

"Không cần, mình nấu xong rồi còn chưa múc ra."

Tần Thư nghiêng đầu nhìn Thẩm Giáng Niên vài lần, nhưng không nói gì, cô có thể nghe rõ, Thẩm Giáng Niên tự mình nấu cháo.

"Đau đầu không?" Tần Thư hỏi Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà nhướng mi nhìn chằm chằm cô, điều này khiến Tần Thư lạnh mà không có lý do. Tần Thư mím môi dưới không nói gì, mỹ nhân bệnh vẫn là một mỹ nhân lạnh lùng, không đáng yêu chút nào.

Sau khi kim đâm vào, Tần Thư thu dọn đồ đạc, cúi người đứng lên, con gái mà, trước ngực luôn có mấy cái đường cong mỹ lệ, Thẩm Thanh Hoà lạnh lùng nhìn, không nói gì. Tân Thư thu dọn đồ đặt vào trong hòm thuốc, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, "Cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi là bác sĩ nghiêm túc, không phải đến để câu dẫn cô ấy." Ngoài cửa có tiếng động, tiếng vặn nắm cửa của Thẩm Giáng Niên, Tần Thư cúi người, nghiêng đầu, nhướng mày nói đùa, "Bộ dáng này của cô, như sinh ra để dành cho Thẩm Giáng Niên vậy."

Thẩm Thanh Hoà nhăn mày một cái, rõ ràng không vui, lại mang theo chút nghi hoặc. Tần Thư cong mặt cười, "Không hiểu ý tôi à? Không vội, chờ có cơ hội thì nói...."

"Tần Thư, cậu làm gì thế?" Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, đã thấy Tần Thư nói chuyện rất thân mật với Thẩm Thanh Hoà, trong lòng nảy sinh ghen tị.

"Không có gì, chỉ là dặn dò thôi," Tần Thư đứng thẳng người, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói, "Cô ấy nấu cháo cho cô. Người này vô cùng lười, thế mà lại tự nấu...."

"Này!" Thẩm Giáng Niên cho rằng cô ấy thực sự đang dặn dò mấy chuyện sức khoẻ, nào đâu lại đang nói xấu cô, "Cầm thú!" Hoảng một cái liền nói ra biệt danh của người ta. Tần Thư xoay người, "Có khó chịu thì vẫn nên ăn, sẽ làm cô khôi phục nhanh hơn, cũng làm cho người kia dễ chịu hơn một chút, đừng chờ đến lúc một người khoẻ, thì lại thêm một cái lại bị bệnh...."

"Lang băm, lang băm, có phải xong việc rồi phải không? Đi mau!" Thẩm Giáng Niên tuyệt tình vậy đó, mà Tần Thư cũng không giận, mang theo hòm thuốc trên vai, bị Thẩm Giáng Niên kéo ra ngoài. Đi ra phòng ngủ, đóng cửa lại, Thẩm Giáng Niên mất tự nhiên nói, "Cậu đừng ở trước mặt cô ấy nói bậy, sao lại có người phiền thế này chứ." Tần Thư cười cười, "Mình đi đây, lát nữa gọi mình đến rút kim."

Thẩm Giáng Niên trở lại phòng lần nữa, Thẩm Thanh Hoà đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như đang chờ đợi cô, "Làm sao vậy?" Thẩm Giáng Niên hỏi, vẫn không dám nhìn trực diện.

"Cháo đâu?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

Thẩm Giáng Niên đỡ Thẩm Thanh Hoà ngồi dậy, khăng khăng muốn dựa vào cô trong vòng tay của cô, Thẩm Thanh Hoà không muốn nhượng bộ, vì vậy cô trở nên lo lắng, "Aiya, người bệnh thế này rồi, đừng có cậy mạnh, để em chăm sóc người không phải tốt hơn sao?" Thẩm Giáng Niên ôm không chịu buông ra, Thẩm Thanh Hoà động đậy cơ thể, cuối cùng nép vào vòng tay của Thẩm Giáng Niên, không nhúc nhích.

"Có nóng không?" Thẩm Giáng Niên thổi mấy hơi rồi đút, "Cháo này cũng nấu lâu lắm rồi, chắc cũng không đến nỗi nào, người ăn tạm đi, lát nữa, em đi nấu cái mới." Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, chiếc lưỡi hồng nhuận liếʍ láp bờ môi đầy đặn, giống như đang liếʍ trái tim cô, thật ngứa, "Ăn khá ngon." Thẩm Thanh Hoà bị bệnh, nhưng sự lười biếng vô tình vẫn khiến Thẩm Giang Niên cảm thấy đẹp, cực kỳ đẹp. Nghĩ đến đây, má cô lại đỏ bừng.

"Em ăn chưa?" Thẩm Thanh Hoà miễn cưỡng ăn nửa chén. Thẩm Giáng Niên dường như bị đánh thức, đột nhiên nhớ ra mình chưa ăn gì cả, bản thân nấu cháo mà không nghĩ đến chuyện ăn, giọng điệu cố ý nói: "Em không đói."

"Tôi cũng không đói." Thẩm Thanh Hoà nói.

"Thôi, lát nữa em ăn mà." Thẩm Giáng Niên nói cho có lệ, rồi nói tiếp, "Người mới ăn xong, ngồi một lúc rồi nằm, được không?" Giọng điệu cực kỳ ôn nhu, Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Em ăn tại đây." Thiếu điều muốn bổ sung thêm một câu: Tôi nhìn em ăn. Ăn hay không ăn? Bốn tiếng như một. Cho dù có mấy chữ, thì mỗi lần đều mang một ý nghĩa khác.

.... Không có cách nào làm cho có, Thẩm Giáng Niên đành đi vào bếp lấy cháo, ở trong bếp nếm thử một miếng, muốn nôn! Nó quá đặc, rất khó ăn! Thẩm Thanh Hoà gạt người!

Thẩm Giáng Niên bưng chen cháo lên ăn như bị tra tấn, Thẩm Thanh Hoà nằm đó, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, hỏi: "Không đến nỗi nào chứ?" Cô bắt chước giọng điệu của Thẩm Giáng Niên. Mặc Thẩm Giáng Niên đỏ lên, quay đầu cứng họng nói, "Ăn khá ngon." Cô cũng bắt chước giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà khẽ cười một tiếng, Thẩm Giáng Niên nghe được mỹ nhân cười, không khỏi nhìn sang, nụ cười nhàn nhạt vẫn chưa biến mất. Lông mày Thẩm Thanh Hoà cong cong, trong mắt hiện lên tia sáng không ướŧ áŧ như trước, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Mắt ngọc mày ngài, có lẽ là vậy chăng?

Nhất thời trong lòng Thẩm Giáng Niên có rất nhiều cảm xúc, cô có rất nhiều điều muốn nói, ánh mắt ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà khiến cô quên đi tâm tình của mình, đặt chén xuống, vội vàng đi qua ngồi xuống, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà chuyển động theo cô. Thẩm Giáng Niên ngồi rất gần, nhịp tim của cô không khỏi tăng nhanh, hô hấp cũng có chút khó khăn, bạn xem đi, cô ấy không có tiền đồ thế đó, ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cô ấy không có cách nào tự chủ được. Lời muốn nói đều lộn xộn, chữ cũng không sắp xếp cho ăn khớp với nhau, cứ như mắc kẹt trong cổ họng tôi.

Vốn dĩ là hấp tấp nhào đến bên người ngồi xuống, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng thật sự ngồi xuống, lại cúi đầu không nói gì, chỉ có hai má ửng hồng. Thẩm Thanh Hoà duỗi tay ra, chủ động nắm lấy tay Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng vuốt ve. Thẩm Giáng Niên đỏ mặt ngẩng đầu lên, đôi mắt ngượng ngùng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Thẩm Thanh Hoà.

Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phá hề. Đời này trong lòng cô không ai có thể so với Thẩm Thanh Hoà, sau khi nhìn thấy khuôn mặt này nhiều hơn, cô luôn cảm thấy rất quen thuộc, kiếp trước cô đã từng gặp ở chốn nào rồi sao?

*Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phá hề: nụ cười duyên, mắt long lanh

Hơi thở Thẩm Giáng Niên nóng lên, cô nhanh chóng cúi đầu chờ bản thân ổn lại chút, Thẩm Thanh Hoà vẫn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Sao vậy em?"

Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình như ngồi trên đống kim châm, da đầu tê dại, cô nuốt nước bọt, cố gắng hết sức khống chế giọng nói run rẩy, khó chịu nói: "Em... muốn hôn người." Trời mẹ, cô lại nói cái gì nữa vậy, nếu trên đầu cô có lỗ thông hơi, chắc sẽ bốc hơi một hồi khí nóng, cô giống như tự nhiên bốc khói.

"Em biết người sẽ từ chối em." Thẩm Giáng Niên gục đầu xuống ngồi ở đó, giống như một quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá, hay là một cây cà tím xinh đẹp, "Chỉ là không muốn nói dối người, người hỏi em thì em trả lời vậy, có lẽ em bị thần kinh rồi, thấy người lại muốn hôn người ngay." Những lời nói này, đúng là không cần suy nghĩ đã nói ra ngay, Thẩm Giáng Niên không biết bản thân nói cái gì nữa, nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Thẩm Thanh Hoà, "Tôi còn bị cảm, sẽ lây bệnh.... Ưm~" Môi Thẩm Thanh Hoà, đã bị môi Thẩm Giáng Niên chặn lấy, cô dùng sức mυ'ŧ lấy, nói trong mơ hồ, "Truyền cho em đi...." Thẩm Giáng Niên vừa hôn vừa nói lời yêu thương vội vàng.

"Để em sinh bệnh thay người...."

"Người khoẻ lại là đủ rồi..."

"Nhìn thấy người bệnh, em thật sự rất đau...."

"Thẩm Thanh Hoà... em thật sự rất thích người...."

"Em biết... người không thích em..."

"Nhưng không sao hết... hãy để em được thích người nha...."

"Nếu người từ chối em, thì hãy đẩy em ra...."

"Nếu người chấp nhận... ưʍ...."

Bạn đã thử chưa? Khi ai đó hôn môi và cắn đầu lưỡi của bạn, khi cô ấy đặt câu hỏi, để môi và lưỡi của bạn được tự do; rồi khi cô ấy hỏi xong, cô ấy ngay lập tức khóa môi và lưỡi của bạn. Đừng nói đến việc bạn không muốn trả lời, cho dù có muốn trả lời thì còn phải xem bạn có bản lĩnh hay không, có thể không dùng môi và lưỡi để nói chuyện.

Đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng đó, cho nên không có lựa chọn nào khác hơn là hôn lại.

Nụ hôn này thật khiến người ta nhớ nhung