Người Yêu Là Anh Hàng Xóm

Chương 6

Đến giờ ăn trưa, Tần Minh Nguyệt dọn bát đũa ra bàn, khi cô đi ra bếp để bê nồi cơm ra thì Tống San San từ trong phòng bỗng nhiên lên tiếng:

"Nguyệt Nguyệt, con lại đây nói chuyện với mẹ một lúc."

Lúc này, Tần Minh Nguyệt vẫn chưa biết rằng mẹ của cô đã để ý chiếc áo khoác có ghi tên Hàn Bắc Thần, cô hồn nhiên đáp lại một tiếng "Vâng" rồi bước vào phòng.

Vào trong phòng, cô thấy mẹ mình đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học, Tống San San đã kê sẵn một chiếc ghế khác đối diện với bà và ra hiệu cho Tần Minh Nguyệt ngồi vào đó. Khi cô đã ngồi ngay ngắn, Tống San San bắt đầu nói với giọng điệu cực kì nghiêm túc:

"Nguyệt Nguyệt, có phải con yêu sớm không?"

Tần Minh Nguyệt tròn mắt, không hiểu vì sao mẹ cô lại nghĩ vậy.

"Không phải đâu mẹ, trước giờ con vẫn tập trung học, không có thời gian để dành cho việc đó đâu ạ."

Tống San San nghe vậy thì thở dài:

"Vậy tại sao chiếc áo mà con nhờ mẹ giặt lại ghi tên học sinh nam?"

Đến bây giờ Tần Minh Nguyệt mới hiểu nguyên nhân của cuộc trò chuyện này, cô đành phải giải thích cặn kẽ, kể lại sự việc từ đầu đến cuối thì bà mới yên tâm. Cuối cùng bà nói:

"Tuy vậy nhưng mẹ vẫn phải nhắc lại một lần nữa, đừng trách mẹ quản con quá chặt vì mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, kết quả học tập của con chưa tốt mà còn yêu đương thì sẽ ảnh hưởng đến việc học, sắp tới là thi cuối kì rồi, con lo liệu mà ôn tập cho tử tế đi."

Nói xong, bà xoa đầu Tần Minh Nguyệt rồi đi ra khỏi phòng. Còn một mình Minh Nguyệt trong phòng, cô bắt đầu suy nghĩ về những điều Tống San San vừa nói.

"Dạo này đúng thật là mình học rất sa sút, nhưng thật sự mình không hiểu bài, không nhờ được ai giảng bài giúp mình." - Tần Minh Nguyệt nhăn mặt vò đầu bứt tóc.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định sẽ nhờ Tiêu Mẫn Mẫn kèm toán cho mình rồi đi ra ngoài ăn cơm.

Sáng hôm sau đến lớp, Tần Minh Nguyệt ngay lập tức tìm Tiêu Mẫn Mẫn và nói cho cô ấy biết dự định của mình, không ngờ, Tiêu Mẫn Mẫn lại từ chối vì bận học thêm nơi khác, thật sự không còn thời gian giúp cô nữa.

Tần Minh Nguyệt thất thểu đi về chỗ ngồi, cô biết rằng nếu mình không sớm tìm được người giúp đỡ thì mẹ sẽ mời gia sư cho cô.

Trong bữa ăn trưa hôm đó, Tống San San đã nói rất nhiều về việc tìm gia sư cho Tần Minh Nguyệt, nhưng vẫn chưa thuê được ai vì những trung tâm gia sư đều lấy giá rất cao. Tần Mộng Oánh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô liền nói:

"Con nghĩ có một người có thể làm gia sư cho Nguyệt Nguyệt mà không lấy giá cao như thuê ở trung tâm ạ."

Bố của hai chị em Mộng Oánh, Minh Nguyệt - Tần Thời Vũ, và Tống San San gấp gáp:

"Con tìm được ai rồi ư?"

"Con nghĩ Tử Dương có thể kèm Nguyệt Nguyệt học được, cậu ấy học giỏi lại còn thường xuyên rảnh rỗi, chỉ cần hỏi ý kiến cậu ấy nữa thôi."

Tần Thời Vũ và Tống San San suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Tần Mộng Oánh:

"Vậy con nhờ Tử Dương giúp bố mẹ nhé, con thân với cậu ấy thì sẽ tiện mở lời hơn bố mẹ."

"Vâng, chút nữa con sẽ sang hỏi cậu ấy."

Vài tiếng sau khi ăn xong, thấy cửa hàng tạp hóa của Mặc Tử Dương đã mở cửa, Tần Mộng Oánh liền đi vào trong. Thấy cô đi vào, Mặc Tử Dương vô thức đưa tay lên chỉnh lại tóc, cười nói:

"Hôm nay cơn gió nào đưa Tần tiểu thư của chúng ta đến cửa hàng nhỏ này của tớ thế?"

Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Tần Mộng Oánh bắt chéo chân, tựa lưng ra sau ghế rồi cất tiếng:

"Tử Dương, tớ có chuyện muốn nhờ cậu."

Mặc Tử Dương nghe Tần Mộng Oánh nói có việc cần nhờ thì vui vẻ ra mặt:

"Cậu mà cũng có lúc cần nhờ tớ sao?"

Tần Mộng Oánh ngừng vài giây, sau đó nói tiếp:

"Chả là Nguyệt Nguyệt nhà tớ sắp bước vào kì thi cuối kì rồi, mà môn toán em ấy học sút quá, tớ muốn nhờ cậu làm gia sư cho em ấy, về tiền lương hàng tháng thì sẽ bàn bạc sau."