"Há há há cậu xong đời rồi."
Trương Gia Kỳ vui sướиɠ khi người gặp họa, giơ tay chụp lấy bả vai Bùi Lĩnh, nói: "Không sao không sao, để anh dạy chú một chiêu. Ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài. Gặp câu không quyết được thì cứ chọn C hoặc D cũng được."
"Nếu không phải trắc nghiệm thì sao?" Bùi Lĩnh khiêm tốn thỉnh giáo.
Trương Gia Kỳ nói một cách tự tin: "Thế mà cũng phải hỏi, để trống chứ sao. Hoặc cậu cứ tùy tiện chép lại đề lừa gạt cho qua là được."
Tôi mà tin cậu, học thần xong đời.
Ngoài mặt Bùi Lĩnh cười cười, "Vậy cậu giỏi thật đấy."
"Cậu nói chuyện... sao tôi lại cảm thấy cậu đang bơm đểu tôi thế nhỉ, giống như hôm ở bể bơi cậu nói với ấy ấy cậu nhanh quá ấy, y xì." Lúc nói đến "anh Dã" Trương Gia Kỳ tự động chèn hai viên gạch vào. Trương Gia Kỳ học hành không ra sao chứ trực giác vẫn rất linh.
Bùi Lĩnh: "Không cần cảm thấy, ý tôi chính là vậy."
"Mé, cái tên này." Trương Gia Kỳ không tức giận, cười toe toét nói: "Nể tình chú là bạn bàn trước nên anh mới chia sẻ bí kíp đấy. Bạn Tiểu Bùi này, sao chú không thấy lòng tốt của anh-"
Tần Trì Dã đá ghế của Trương Gia Kỳ, nói: "Đi."
"Thôi không nói với cậu nữa. Bọn tôi đi chơi bóng rổ đây." Trương Gia Kỳ vội vàng đuổi theo bóng lưng Tần Trì Dã.
Bùi Lĩnh thu dọn đồ đạc xong, trong cặp trống rỗng teo tóp. Cậu đeo cặp vui vẻ về nhà!
Người trong lớp đã tản đi gần hết. Một số người cũng không vội về nhà, hẹn ba hẹn hai đi dạo phố. Bạn học nam thì đi sân tập chơi bóng hoặc ra quán net gần đấy chơi game.
Từ Liễu và Lưu Mẫn đã hẹn đi dạo phố. Hai người khoác tay nhau bước ra ngoài, nói chuyện rôm rả.
"Mẫn Mẫn, thi khảo sát có khó không nhỉ?"
"Tớ nghe Tô Hạ nói hẳn là sẽ không quá khó đâu. Thi khảo sát chỉ là lấy kiến thức cơ bản thôi, đừng lo quá."
Từ Liễu nói: "Tớ muốn thi tốt một chút, không muốn ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh nữa. Mỗi ngày lên lớp cậu ta đều ngủ không chịu nghe giảng lại còn nói chuyện với Trương Gia Kỳ nữa."
"Thật à? Nhưng mỗi lần giáo viên đặt câu hỏi Bùi Lĩnh đều có thể trả lời mà. Chắc cậu ấy vẫn nắm chắc kiến thức cơ bản." Lưu Mẫn ngồi bàn đầu không biết tình hình phía sau nhưng cô có ấn tượng tốt về Bùi Lĩnh.
Từ Liễu nói: "Hình như là vậy. Trước kia cậu ấy lên lớp đều rất nỗ lực, cũng không biết vì sao tự nhiên lại như thế, bài tập thì cũng làm qua loa. Cậu không thấy thôi, cuối tuần về nhà cặp sách của cậu ấy chẳng có gì..."
Hai người đi càng lúc càng xa. Tô Hạ mang cặp sách nặng trĩu đi sau lắng tai nghe. Cậu cố gắng hết tức nhớ lại ký ức kiếp trước nhưng tất cả đều vô cùng mơ hồ. Lúc đó cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, trong lúc tìm việc làm luôn luôn vấp phải trắc trở, uống nhiều quá vừa mở mắt ra đã trùng sinh về lại lớp 10.
Kỷ niệm cấp ba đã qua lâu lắm, thật ra kiếp trước cậu ta lên cấp ba cũng chỉ vùi đầu học tập, căn bản không chú ý đến những tin tức trong lớp.
Bùi Lĩnh thích Tần Trì Dã, mâu thuẫn ở sân bóng rổ, trọ ở trường, thành tích học tập đi xuống...
"Hẳn là vẫn đúng như vậy." Tô Hạ cố hết sức để nhớ lại. Trùng sinh quay về đã hơn một năm, cuối tuần phải cố gắng ôn tập. Tuần sau đã thi khảo sát rồi, cậu ta muốn ngồi cùng bàn với Bùi Lĩnh.
Mỗi lần đến thứ Sáu, giờ tan học trước cổng trường Anh Hoa luôn là cảnh tượng nhộn nhịp, tựa như một buổi triển lãm siêu xe vậy.
Xe cộ không ngừng qua lại. Cảnh sát giao thông mặc đồng phục chỉ huy từng chiếc một, không thể đậu lâu, đón đứa nhỏ nhà mình xong thì phải rời đi ngay.
"Tiểu Lĩnh, papa đang đậu xe trước cổng trường con. Đừng vội, con từ từ ra cũng được." Bùi Hồng Hào đang ngồi trong xe gọi điện thoại. Ông tới sớm nên có chỗ đậu xe, bây giờ đang cười cười nhìn dòng xe không ngừng tới tới lui lui trước cổng trường.
Tiểu Bồi Tiền bên cạnh kéo cánh tay papa, vui vẻ nói: "Papa papa, con nói chuyện với anh hai được không?"
"Tiểu Lĩnh, em trai cũng tới đón con, con muốn nói chuyện với em không? Được? Chờ ba chút." Bùi Hồng Hào vui vẻ đưa điện thoại cho con trai nhỏ.
Tiểu Bồi Tiền cầm điện thoại bằng hai tay. Một cái mặt béo múp míp tiến lại gần điện thoại như đang gọi video, đến gần như vậy giống như có thể càng gần anh trai hơn. Tiểu Bồi Tiền bi ba bi bô làm nũng, "Cưa cưa ~, em nhớ anh quá ò ~"
Bùi Tiềm bình thường nói chuyện rất chuẩn, chỉ khi làm nũng thì mới nhão nhão dính dính một cách kỳ lạ.
"Ai đang nói chuyện đó? Là Tiểu Bồi Tiền sao?" Bùi Lĩnh cố ý trêu chọc Tiểu Bồi Tiền.
"Là em ó ~ Cưa cưa ơi, em là Tiểu Bồi Tiền nà~" Cả người Tiểu Bồi Tiền uốn éo, vui vẻ nói vào điện thoại, xấu hổ cười khúc khích, "Cưa cưa, hôm nay em tan học sớm, papa nói muốn đi đón anh, em cũng muốn đón cưa cưa nữa ~"
Cậu không biết Bùi Hồng Hào tới sớm từ lúc nào nhưng sừng sững ở chỗ đậu tạm thời bên cạnh cổng trường chính là chiếc xe Hạ AA8888, bên tai là tiếng nũng nĩu của Tiểu Bồi Tiền. Lần đầu tiên Bùi Lĩnh cảm thấy đến thế giới này cũng không đến nội tệ lắm, còn khá tốt.
"Anh tới rồi."
Bùi Lĩnh giơ điện thoại không cúp, gõ gõ cửa xe ô tô. Cửa xe chậm rãi kéo xuống, bên trong là hai khuôn mặt một lớn một nhỏ.
"Ba, Tiểu Bồi Tiền."
"Cưa cưa!" Tiểu Bồi Tiền vui vẻ lộ ra hàm răng trắng, "Papa, con muốn ngồi với anh hai."
Bùi Hồng Hào mở cửa xe, nói: "Được được được, hai anh em ngồi ghế sau đi, ba ngồi ghế phụ."
Bùi Lĩnh lên xe, Tiểu Bồi Tiền nhúc nhích cái mông lén lút dụi dụi anh trai. Tiểu Bồi Tiền thấy anh trai không tức giận lập tức nở một nụ cười thật tươi, bắt đầu nói chuyện với anh trai. Từ chuyện nhiều ngày nhiều ngày rồi không gặp được anh trai, rất nhớ anh trai, rồi ở nhà trẻ được thưởng hoa hồng nhỏ ba la ba la đều kể hết.
Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi đã biết toán học là gì, tính rõ ràng anh trai trọ ở trường được hai ngày rưỡi.
"Ngồi yên nào." Một tay Bùi Lĩnh ấn đầu Tiểu Bồi Tiền, tay kia kéo đai an toàn buộc chặt bạn nhỏ lại.
Tiểu Bồi Tiền nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên. Chờ anh trai giúp mình thắt chặt dây an toàn còn quơ quơ đôi chân béo múp míp.
Bùi Hồng Hào ngồi đằng trước quay đầu lại cười nói: "Tiềm Tiềm phải nghe lời anh trai nha. Em trai nhớ con, ở nhà cứ rùm beng đòi đi đón con."
"Papa, con ngoan mà." Tiểu Bồi Tiền hấp tấp nói.
"Ha ha ha ha đúng là không có nhao nhao. Đây là sợ anh con tức giận thôi." Bùi Hồng Hào đùa, trong lòng lại vui vẻ cảm thán. Vẫn là anh em ruột thịt, trước kia Tiểu Lĩnh hờ hững không quan tâm Bùi Tiềm, nhìn lạnh như băng, kết quả bây giờ còn không phải rất thân thiết sao.
Về đến nhà, rặng mây đỏ nơi chân trời vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Bồi Tiền ôm cặp sách của anh trai, "Anh hai để em cầm cho."
"Được." Dù sao cũng không có mấy quyển sách, không nặng lắm. Bùi Lĩnh tay trắng đi theo sau em trai.
Lý Văn Lệ bước ra nhìn thấy con trai mình y như con cún con, ôm cặp sách vui vẻ nhảy nhót vô cùng mất giá - đúng là bồi tiền.
"Về rồi à? Tiểu Lĩnh đi học có mệt không?" Lý Văn Lệ cười hỏi.
Bùi Lĩnh khá thích "đối phó" với vị mẹ kế này, chững chạc đàng hoàng nói: "Con trời sinh học giỏi, học tập không biết mệt, còn có Tiểu Bồi Tiền giúp con cầm cặp cứ như chơi ở trường vậy."
Lý Văn Lệ: ...
Bùi Lĩnh muốn đổi chiêu sao? Đột nhiên không trà nữa, bắt đầu nói chuyện gì đây.
"Ha ha ha ha làm người phải có tự tin! Được! Đi học phải vui vẻ." Bùi Hồng Hào nói.
Tiểu Bồi Tiền: "Vui vẻ ~"
Lý Văn Lệ: ...
Bùi Lĩnh biến đổi quá nhanh, may mắn là sau khi từ chức ở nhà bà có rất nhiều thời gian xem phim, nhất định có thể đuổi kịp trào lưu của giới trẻ!
Trong nhà có đầu bếp, Bùi Hồng Hào trời sinh thương nhân, kiếm tiền vô cùng thuận buồm xuôi gió, dùng tiền cũng vô cùng hào phòng, rất biết cách hưởng thụ.
Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn. Tiểu Bồi Tiền cất kỹ cặp xách của anh trai mới bị mẹ bắt đi rửa tay.
Ăn cơm!
"Lần trước Tiểu Lĩnh nói muốn dì làm cá hấp, đến thử xem." Lý Văn Lệ nhiệt tình.
Bùi Hồng Hào tự nhiên tiếp lời, "Còn có thịt nướng nữa, ngày mai ba chuẩn bị cho con, chúng ta tổ chức tiệc nướng ở sân sau. Con có muốn mời bạn không?"
"Tuần sau là thi khảo sát rồi, bạn bè đều muốn học bài, chắc không có thời gian." Bùi Lĩnh nói. Trong nhà vì một câu của cậu mà chuẩn bị đồ nướng, cha cậu khẳng định muốn cả nhà tụ họp bồi dưỡng tình cảm.
Lại cẩn thận nghĩ thay cậu, dỗ cậu vui vẻ còn nói cậu gọi bạn bè vì sợ cậu không vui.
"Cha, người một nhà chúng ta mở tiệc nướng, gọi bạn bè cũng không vui."
Bùi Hồng Hào nghe "người một nhà" lập tức cười toe toét, liên tục nói mấy chữ được. Lý Văn Lệ cũng có chút hoảng hốt, người một nhà này, là có bà nữa sao?
"Dì ơi, cá hấp ngon lắm." Bùi Lĩnh gắp một miếng cá cho vào miệng, lại thêm một miếng cơm to, tê tê cay cay. Hương vị tất nhiên không thể so sánh với món ăn của đầu bếp chuyên nghiệp nhưng thắng ở chỗ có hương vị gia đình, đó là điểm khác nhau giữa cơm nhà và cơm tiệm.
Lý Văn Lệ lấy lại tinh thần, khóe mắt cũng bật cười, "Ngon lắm sao? Lâu rồi dì chưa có làm, sợ không ngon nữa. Nếu con thích lần sau dì làm thêm cho con. Dì còn có thể làm kiểu khác, chua ngọt cũng được..."
"Mẹ ơi con muốn ăn chua ngọt." Tiểu Bồi Tiền giơ tay tán thành.
"Được, cũng nấu cho con." Lý Văn Lệ sảng khoái đồng ý. Trước kia bà là điều dưỡng viên, Bùi Hồng Hào sinh bệnh nằm viện, bà được phân công chăm sóc cho Bùi Hồng Hào. Trong thời gian nằm viện thật sự không có chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều nói phòng 606 là một ông chủ vô cùng giàu có nhưng lại không liên quan gì đến bà. Lý Văn Lệ chỉ làm tốt công việc của mình.
Sau đó sau khi Bùi Hồng Hào xuất việc mới bắt đầu theo đuổi Lý Văn Lệ.
Sau khi hai người ở bên nhau, Lý Văn Lệ không nói với người trong nhà. Đoán cũng biết được, khoảng cách về tiền tài địa vị lớn như thế, cha mẹ Lý Văn Lệ thương bà, sợ bà bị lừa. Về sau có Bùi Tiềm, Lý Văn Lệ hiểu rõ con người của Bùi Hồng Hào không phải loại người ý trong nhà có mấy đồng tiền bồ bịch lăng nhăng cho nên mới nói với gia đình, lãnh chứng kết hôn.
Người ngoài không biết suốt ngày đồn đoán Lý Văn Lệ ăn cơm trước kẻng, nói bà mượn bụng ngồi lên đầu vợ trước.
Tất cả đều là nói hươu nói vượn, lúc bà với Bùi Hồng Hào nói chuyện yêu đương, con vợ trước của Bùi Hồng Hào đã đi mua nước tương được rồi.
Lý Văn Lệ biết những người họ hàng kia ghen ghét, muốn bà làm mẹ kế bị chê cười. Mỗi lần Lý Văn Lệ về quê ăn tết, đối với người ngoài Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gọi dì. Người ta có mẹ ruột, một cái xưng hô cũng đáng là bao. Con lớn nghe lời hiểu chuyện, nhìn vô cùng tốt.
Thế nhưng trong lòng thế nào Lý Văn Lệ cũng hiểu.
Bùi Lĩnh không thân với bà, vô cùng ngại bà, chỉ là đứa nhỏ này thông mình, không mấy ồn ào ầm ĩ.
Hai người dều diễn kịch trước măt Bùi Hồng Hào. Diễn một thời gian, Lý Văn Lệ từ trong đau khổ học được niềm vui nghĩ, cái này vẫn rất thú vị. Về sau bà siêng xem tivi, học cũng không ít. Họ hàng mỗi lần chua ngoa hỏi thăm, bà trực tiếp khoe ra chiếc nhẫn kim cương mới mua cùng đống trang sức trên tay, đối phương lập tức im bặt.
Muốn khoe của trước tiên phải là nhà giàu.
Thấy khuôn mặt chua ngoa của đám thân thích Lý Văn Lệ vô cùng vui vẻ.
Chỉ là bà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Bùi Lĩnh lại "đình chiến" với mình.
May mắn là bà đã sớm chuẩn bị món quà "ngoại giao"!
"Tiểu Lĩnh, hôm qua dì đi dạo phố có mua quần áo cho con. Có phải con cao lên không? Dì nhìn ra vậy, lão Bùi anh có thấy vậy không?"
Bùi Hồng Hào phối hợp: "Đúng là cao hơn."
"Cao hơn lớp 10 2 cm." Ở thế giới gốc khi cậu tốt nghiệp mới một mét tám, bây giờ mới 11 đã hơn một mét tám-
Vui vẻ còn chưa được một giây, Bùi Lĩnh mới nhớ ra, thế giới kia cậu tốt nghiệp năm mười bảy tuổi, bây giờ lớp 11 cậu vẫn mười bảy.
"Lúc này mới lớp 11 thôi, ăn đồ dinh dưỡng chắc chắn sẽ cao thêm." Bùi Hồng Hào vỗ vai con trai, chỉ nháy mắt mà con trai đã cao lớn thế này rồi.
Bùi Lĩnh nhìn thấy người cha một mét tám ba ở thế giới này của mình, cũng vô cùng hi vọng mình sẽ còn cao thêm.
Nhặt lại được hi vọng, Bùi Lĩnh vui vẻ nói: "Vâng ạ. Cảm ơn dì, chốc nữa con sẽ xem qua."
"Không có chi không có chi, đều là người một nhà cả."
Lý Văn Lệ nhớ lại bộ phim truyền hình như cũng còn rất có ích, đây là muốn phủng sát! Mua thêm mua thêm!
Sau bữa cơm tối Bùi Lĩnh với em trai đi ra sân sau.
"Cưa cưa ngồi đi ~" Tiểu Bồi Tiền chỉ vào xích đu, bắt đầu xắn tay áo để lộ ra cánh tay trắng trẻo mập mạp, sẵn sàng phô diễn kỹ năng đẩy xích đu cho anh trai.
Bùi Lĩnh tìm Tiểu Bồi Tiền, "Đổi đi, chốc nữa em lại đẩy."
"!" Tiểu Bồi Tiền trợn mắt, xoa xoa đôi bàn tay mũm mĩm của mình, "Thật hỏ?"
Bùi Lĩnh liếc mắt, nhìn qua xích đu, ý hỏi có lên hay không?
Tiểu Bồi Tiền là đứa bé lanh lợi, lạch bạch ngồi xuống xích đu, vịn chặt dây, lớn tiếng vui vẻ nói: "Cưa cưa, em ngồi rồi nà ~"
Hai người chơi xích đu ở sân sau, sau đó Tiểu Bồi Tiền đẩy cho anh trai, mấy từ nũng nịu gì cũng dùng hết, còn hỏi anh trai có cao không, rất có tinh thần đàn em. Bùi Lĩnh tỏ vẻ vừa lòng, nhẹ nhàng xoa đầu em trai.
Sau đó đầu tóc Tiểu Bồi Tiền vểnh hết lên, bừng bừng hứng thú, đỏ mặt phấn khởi đi tìm mẹ mình khoe khoang.
"Me ơi cưa cưa xoa đầu con."
"Còn nói kiểu tóc của con vô cùng đáng yêu nữa ~"
"Mẹ ơi, con có vô cùng đáng yêu không nà?"
Lý Văn Lệ nhìn đầu tóc con trai rối bời: ...
Bùi Lĩnh chắc chắn không có ý tốt!!!
Lại mua!!!
Buổi tối đóng cửa phòng, Bùi Lĩnh học tập đến nửa đêm sau đó buồn ngủ lăn ra ngủ.
Thứ bảy Bùi Hồng Hào không đi làm, mới sáng sớm hai vợ chồng tự mình đi siêu thị lựa đồ. Hôm nay Bùi Tiềm không đi nhà trẻ, ©ôи ŧɧịt̠ sáng ngoan ngoãn tự chơi một mình. Cứ cách một lúc nhóc béo lại lén lút leo lên đầu bậc thang tầng ba nhìn một chút, không thấy bóng dáng ai cả lại chống cằm ưu sầu nói: "Cưa cưa còn chưa dậy nha."
Sau ba lần leo đi leo lại mệt nhọc, Tiểu Bồi Tiền quyết định ngồi luôn ở cầu thang trông coi.
Bùi Lĩnh ngủ dậy, vừa muốn xuống lầu tìm gì ăn thì nhặt được một nhóc béo.
"Em ngồi đây làm gì?"
"Anh ơiiiii~~~"
Tiểu Bồi Tiền vô cùng nhõng nhẽo kéo dài âm cuối.
Bùi Lĩnh bị chọc cười, xoa xoa đầu Tiểu Bồi Tiền - mềm mềm, rất thích hợp để sờ.
"Sau này muốn lên thì cứ lên, ngồi vậy có lạnh mông không?"
Tiểu Bồi Tiền đưa tay sờ sờ cái mông của mình, cảm nhận một chút rồi gật gật đầu: "Có chút chút."
"..Vậy lần sau nhớ mang thêm cái đệm." Bùi Lĩnh thuận miệng nói.
Chạng vạng tối, tiệc nướng được tổ chức sau nhà. Một tay Bùi Hồng Hào cầm xiên, tay kia quét nước sốt vô cùng điệu nghệ.
Bùi Lĩnh ngồi trên xích đu, những ngày ở nhà vô cùng happy, không có việc gì làm còn có thể thuận tay xoa lông em trai.
Nhưng là vui sướиɠ như vậy có chút trống trải, Bùi Lĩnh cầm xiên que gặm thịt, thở dài một tiếng, "Muốn..." nhanh đến thứ hai, lập tức có thể đi thi.
"Thơm không?" Bùi Hồng Hào cho là con trai nói thơm, đắc ý nói. "Nước sốt này là công thức bí mật của cha đấy. Con trai, cánh gà nướng này."
Bùi Lĩnh cầm chiếc cánh gà đã ráo dầu, phía trên có rắc hạt vừng gặp một miếng.
"Rất thơm!"
Tiểu Bồi Tiền cưỡi ngựa gỗ nhỏ, tay cầm một xiên thịt nướng học theo anh trai. Anh trai lắc ghế xích đu thì nhóc cũng đạp bàn chân một cái cho ngựa lắc theo. Anh trai cắn một miếng thịt, nhóc cũng cắn một miếng.
"Thơm qó ~" Tiểu Bồi Tiền xém chút nữa bỏng cả lưỡi.
Lý Văn Lệ đưa nước cho Tiểu Bồi Tiền, "Uống chút đi, con ăn từ từ thôi. " rồi nghĩ, bồi tiền thích học theo Bùi Lĩnh như thế, hẳn là chuyện tốt nhỉ?
Ít ra cũng không ăn thiệt thòi.
-
Cuối tuần Bùi Lĩnh dậy sớm. Hôm nay cuối cùng cũng có thể trở lại trường, tâm trạng Bùi Lĩnh vô cùng tốt cho nên ngồi ở phòng khách chơi với Tiểu Bồi Tiền một lúc.
"Cưa cưa ~, điện thoại di động của anh kêu kìa, đinh đinh đong đong."
Bùi Lĩnh cầm điện thoại lên xem thấy có người thêm wechat của cậu, mã nghiệm chứng: anh Trương của cậu.
...Là Trương Gia Kỳ...
[Cho cậu thêm một cơ hội, hãy quý trọng đi. Không là tôi block đấy.]
Trương Gia Kỳ ở quán net một mình. Đám bang Tứ Hải kia hẹn cậu ta trưa nay đánh nhau, ai không tới làm cháu trai. Tuy rằng cậu ta không đáp ứng nhưng mà dù sao cũng không có việc gì, nếu đánh đơn thì một mình Trương Gia Kỳ cũng không sợ.
Chỉ là thời gian còn sớm, nhàm chán.
[Bạn Tiểu Bùi, là tôi Trương Gia Kỳ.]
Bùi Lĩnh miễn cưỡng chấp nhận. Vừa mới đồng ý, bên kia đã gửi một đống tin nhắn.
[Chơi game không? Mộng Tiên Kiếm. Để tôi dạy cậu, vui lắm.]
[Tôi rất trâu, trang bị mạnh. Tôi có thể cho cậu mượn nick chính, tôi chơi nick phụ.]
[Đến đi đến đi, cùng nhau chơi đi]
[Giờ về đến trường còn sớm mà, cậu đừng nói là muốn học bài để thứ Hai thi nhé?]
[Cái cớ này cũng kém quá rồi đó. Bình thường ở trường cậu cũng có học đâu.]
Bùi Lĩnh: ...
Giận dữ gõ ra hai chữ-
[Tài khoản.]
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh: Học thần sao có thể lén lút học được? Tài khoản!