Lỗ tai của Tô Thanh đỏ bừng, tuỳ ý để đối phương nắm tay. Dương vậ.t giấu trong quần rất nóng, thậm chí xuyên qua lớp vải nên cậu có thể cảm nhận được kích thước của thứ đó.
Khi thứ đó được thoát ra khỏi quần, nó thậm chí còn trở nên to hơn.
Nó dựng đứng lên, có thể thấy rõ các đường gân xanh nổi ở trên đó. Tống Triều cầm tay của Tô Thanh đặt lên dương vậ.t của mình, khàn giọng nói: “Thanh Thanh, anh xoa nó giúp em.”
Tống Triều ngồi đối diện Tô Thanh, y chống cằm trên cổ cậu.
Bầu không khí trong phòng vô cùng ái muội, cùng với tiếng thở dốc của Tống Triều cứ vang vảng bên tai Tô Thanh.
Tiếng thở dốc của Tống Triều ngay sát bên tai, làm cho lỗ tai của Tô Thanh đỏ bừng, trong lòng nhịn không được suy nghĩ, làm loại chuyện này thoải mái như vậy sao?
Tầm mắt của cậu rơi vào trên tay của mình, trong tay cậu đang nắm dương vậ.t của đối phương, dương vậ.t to lớn đến nỗi một tay của cậu cũng không thể cầm hết.
Thật khó để tưởng tượng rằng cái thứ to lớn như vậy đã xâm nhập vào cơ thể cậu trước đây, nó cũng đột ngột nhét vào nơi dưới hạ thân của cậu.
Cậu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, thân thể có chút nóng lên. Những thay đổi trên người Tô Thanh đều bị Tống Triều nhìn thấy.
Xem ra Tô Thanh cũng có cảm giác với y, nghĩ như vậy dương vậ.t của Tống Triều lại càng cứng hơn.
Y cọ cọ Tô Thanh, làm nũng: "Thanh Thanh, hôn em một cái được không?"
“Ưm……?”
Tô Thanh còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn, bờ môi mềm mại của đối phương đã rơi vào trên môi cậu, y hôn cẩn thận nhẹ nhàng.
Tô Thanh váng đầu hoa mắt.
Đến khi dương vậ.t của Tống Triều bắn ra, tay của Tô Thanh đã tê rần. Tống Triều chủ động lấy khăn ướt lau tay cho Tô Thanh, đến khi làm xong tất cả mọi chuyện liền ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại mỗi cậu, Tô Thanh mới vén chăn bông ra và cởϊ qυầи lót, rút vài chiếc khăn giấy ra lau chất lỏng ở hậu huyệt.
Lúc sau, cậu ngủ quên mất. Đến nửa đêm Tô Thanh bị cơn khát nước đánh thức, cậu đứng dậy bật đèn trong phòng, phát hiện trong phòng không có nước.
Vì vậy, nửa đêm Tô Thanh xuống dưới lầu lấy nước uống, lại đúng lúc gặp Tống Căng vừa trở về nhà.
Phòng khách lầu một chỉ bật mỗi đèn nhà bếp nhưng cũng đủ để có thể chiếu sáng. Vừa uống nước xong, đôi môi ướŧ áŧ và hồng hào của Beta nhìn về hướng của Tống Căng.
Người bên kia mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, khác với lần trước cậu trông thấy. Có lẽ vừa kết thúc tiệc xã giao nên trên gương mặt anh mang theo chút mệt mỏi.
Khi cậu đang nhìn đối phương thì bên kia cũng đang nhìn cậu.
Người ngồi trên xe lăn chỉ mặc một chiếc áo dài đến đầu gối, cổ áo rộng đến nỗi có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo và khuôn ngực trắng nõn của cậu.
Cổ áo của bộ đồ ngủ tưởng chừng như muốn che đi cơ thể nhưng dường như không che được. Nửa mình dưới của cậu ngồi trên xe lăn không mặc gì, hai chân đều lộ hết ra bên ngoài.
Có thể do thuốc nên các vết trên chân đã nhạt hơn trước rất nhiều, nhưng cũng đủ để thu hút mọi người.
Nhìn qua xem ra là vừa uống nước xong, hẳn là vội vàng uống nên có một ít nước chảy dọc cổ cậu.
Tống Căng đột nhiên cũng cảm thấy khát, nhưng anh không muốn uống nước chút nào, anh chỉ muốn nếm thử Beta này ngọt đến mức nào. Bằng không sao chỉ mới nhìn có một lần mà cơ thể của anh bắt đầu có cảm giác dao động.
Sau khi uống nước xong, đột nhiên chạm mặt với Tống Căng, một lúc sau Tô Thanh mới mở miệng, ấp úng nói: "Anh ... anh đã về rồi à."
Thanh âm của Beta nhẹ nhàng, vì mới uống nước nên nghe có vẻ hơi dính.
Nhưng đối phương không đáp lại cậu.
Cậu chủ động nói chuyện với đối phương vì phép lịch sự, nên đối phương không có trả lời thì cũng coi như là chào hỏi qua đi……
Tô Thanh điều khiển xe lăn chuẩn bị về phòng, khi cậu vừa quay người thì nghe thấy rõ tiếng bước chân đang tới gần rồi đột nhiên phía sau xuất hiện một bóng người, cậu lập tức bị người ta bế lên.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, Tô Thanh có chút bối rối, ngẩng đầu lên nhìn Tống Căng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy của đối phương.
Mặc dù rất muốn hỏi người này đang làm gì với mình, nhưng cậu lại sợ Tống Căng đến mức không dám mở miệng ra để hỏi .
Người trong l*иg ngực cụp mắt xuống, lông mi bất an mà run rẩy, cả người trông giống như là một con thỏ đang run bần bật.
Lần trước anh đã buông tha cho cậu rồi nên lần này anh sẽ không buông tha cho cậu nữa.