Sợ hãi anh như vậy, lại còn buộc mình phải đối diện với anh, là sợ chọc giận anh sao?
Người không biết che giấu tâm tư, nhát gan vụng về, còn không bằng những Omega mà anh đã từng gặp qua, khiến anh có chút tò mò vì sao người này lại bình an sống được đến bây giờ.
Thật sự làm người ta tò mò, nhưng không đè ép được ý muốn tiếp tục đùa bỡn người này, cũng không ức chế được tâm tư muốn trêu đùa người của anh.
"Vậy thì tốt, xốc chăn lên."
Tô Thanh thành thành thật thật vén chăn lên, cậu cho rằng làm như vậy đối phương sẽ bỏ qua cho mình, nhưng lại nghe thấy Tống Căng nói tiếp: "Chân mở ra."
Vì sao lại còn muốn cậu mở chân ra?
Tô Thanh nắm chặt áo trên, đối diện với cặp mắt không chút gợn sóng nào của anh, cậu tuy có nghi ngờ và không tình nguyện nhưng lại vẫn ngoan ngoãn dùng hai tay tách chân mình ra.
Cậu nghĩ, người như Tống Căng sẽ không coi trọng một tên Beta tàn tật, đến nỗi thân thể cậu còn bị hai tên cầm thú kia đùa bỡn qua, anh sẽ càng không thể có hứng thú.
Sau khi làm xong hết thảy, mặt cậu đỏ hồng như cà chua chín.
Hai bắp đùi trần trụi mở rộng. Tô Thanh kéo kéo áo ý đồ muốn che lại thứ giữa hai chân.
Tống Căng cụp mặt, che đi sóng ngầm mãnh liệt đang trào dâng trong mắt mình, biểu tình bình tĩnh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Đùi nhỏ bị người hung hăng chơi qua không chỉ có những dấu hôn cắn đã phát tím mà còn có cả vết ứ máu mới.
Beta này da thịt thật sự quá non mềm, hơi dùng sức một chút đã có thể để lại dấu vết, lưu lại dấu vết chỉ thuộc về một mình ngươi.
Tống Căng đột nhiên có cảm giác những dấu vết cũ nhìn rất dư thừa, lại nhìn những dấu răng kia, hàm răng của anh cũng lại có chút phát ngứa.
Nhưng hiện tại anh không muốn ra tay, còn chưa cầm thú đến mức người ta đang sinh bệnh mà xuống tay được, nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương.
Anh duỗi tay vuốt ve phần da thịt trắng nõn, nhiệt độ quá nóng khiến cho da thịt anh cũng nóng lên theo, một đường hướng về phía trước tiến vào giữa hai cánh mông, dừng ở bên ngoài hậu huyệt, khàn giọng hỏi: "Bôi thuốc vào nơi này à?"
Ngón tay lạnh lẽo của đối phương ngừng ở hậu huyệt, không cắm đi vào khiến Tô Thanh sinh ra chút mất mát.
Sâu trong nội tâm cậu lại đang hy vọng ngón tay ấy có thể cắm vào trong, giúp cậu khuấy đảo hậu huyệt đang phát ngứa kia, cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Tô Thanh lập tức chặn lại.
Đối phương chỉ muốn bôi thuốc cho cậu, cậu làm sao có thể có loại suy nghĩ bậy bạ này chứ.
"Không... Không có."
Tống Căng không cho người phản ứng lại đã bôi thuốc mỡ lên nơi bị thương, cắm vào trong hậu huyệt ấm nóng.
Vừa mới cắm vào một chút, hậu huyệt bị chơi đến phát sưng tham lam cắn chặt lấy đầu ngón tay anh, giống như đã sớm gấp gáp không chờ nổi muốn anh cắm vào.
Cư nhiên da^ʍ đến như vậy.
Đôi mắt Tống Căng tối sầm lại.
Vì thế anh lại dùng ngón tay cắm sâu vào trong, nhấp nhấp vào cái, hậu huyệt càng ngày càng cắn chặt hơn, cẩn thận nghe còn có thể nghe được tiếng nhớp nháp.
—— Anh chỉ mới cắm vào một ngón tay, hậu huyệt của Beta đã bắt đầu chảy nước.
Sinh bệnh rồi còn không quên câu dẫn người sao.
Tống Căng mím môi lại bỏ thêm một ngón tay, ngón tay thứ hai vừa mới vói vào cũng lập tức bị hút chặt lấy.
Ngoài miệng thì nói bôi thuốc cho người ta, nhưng Tống Căng lại không đơn thuần chỉ bôi thuốc, hai ngón tay ở bên trong huyệt nhỏ chậm rãi sờ soạng.
Anh tìm điểm mẫn cảm của đối phương, đột nhiên ngón tay xoẹt qua một nơi, thân thể người trên giường bất chợt run lên.
—— anh tìm được rồi.
Vì thế ngón tay vẫn luôn ở điểm mẫn cảm cọ xát, moi đào thịt non ở bên cạnh.
Thuốc mỡ màu trắng bị dâʍ ɖị©ɧ bên trong cơ thể mang ra ngoài, rơi ở trên ga trải giường, nhìn giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ vậy.
Vốn chỉ là bôi thuốc bình thường, nhưng dần dần chuyện này đã bắt đầu thay đổi hương vị, ngón tay trong cơ thể luôn cố ý vô tình mà cọ xát đến điểm mẫn cảm.
Tô Thanh vì không muốn cho mình kêu ra tiếng, cậu chỉ có thể cắn chặt môi, nhẫn đến mức cả gương mặt đều đỏ bừng.
Nhưng thân thể cậu lại không tuân theo ý chủ nhân, dương vậ.t nhỏ giữa hai chân đứng thẳng tắp, khiến cho áo nhô lên như một cái lều nhỏ.