Sau Khi Mỹ Nhân Tàn Tật Trở Thành Vợ Chung

Quyển 1 - Chương 9: Đây không phải Nguyễn Nguyễn

Hậu huyệt của Beta rất nhỏ hẹp, chỉ mới cắm đi vào hai phần ba y đã không đi tiếp được nữa, kẹp đến mức vừa thoải mái vừa khoa chịu.

Y chưa nghĩ tới việc còn chưa hưởng thụ đã bị cái miệng nhỏ kia kẹp bắn.

Tống Triều chưa bao giờ ở trên giường trấn an bạn giường, lúc này lại phá lệ cúi người xuống hôn môi Tô Thanh.

Y dịu dàng liếʍ đi những giọt nước mắt còn vương ở khoé mắt mắt đối phương, xoa dịu cảm xúc của đối phương, chậm rãi đi xuống xuống dưới mυ'ŧ cắn đầṳ ѵú hồng nhạt trước ngực.

Nơi này không lưu lại nhiều ấn ký, y biết người em trai kia của mình không thích cắn đầṳ ѵú nhưng lại cực kỳ yêu đùi, điểm này tương phản với y.

Ngực Beta rất mềm, không phải bằng phẳng mà hơi có chút thịt.

Chỉ cần hơi hé miệng là có thể ngậm đầṳ ѵú vào trong miệng, còn có thể cắn một ít nhũ thịt nữa.

Không chỉ có hậu huyệt bị khi dễ, ngay cả ngực cũng không được buông tha.

Tô Thanh ủy khuất khóc thành tiếng, muốn đẩy cái đầu đang vùi ở ngực ra, lại phát hiện mình không có sức, khiến cậu khóc càng lợi hại hơn.

Một bên khóc một bên lau nước mắt, khóc sướt mướt lên án người đang đè trên người mình, người đàn ông đang làm chuyện quá mức.

"Đừng cắn...... Đau quá."

"Mềm mại nõn nà thế này, nơi nào ngại đau chứ." Tống Triều ghét bỏ nói xong câu này, nhẹ nhàng liếʍ cắn dấu răng vừa với in xuống.

Nhũ thịt bị liếʍ tới toả sáng, đầṳ ѵú bị hút sưng lên, khiến cho nó lớn hơn rất nhiều, nhìn giống như lớn thêm một vòng.

Sau đó ngước mắt nhìn về phía người mặt đầy xuân sắc, cố ý hỏi: "Nơi này có thể có sữa không?"

Tô Thanh lập tức bị hỏi ngốc.

Cậu chớp chớp lông mi treo đầy nước mắt, đôi mắt mờ mịt.

Beta làm sao có thể có sữa?

Cậu không có sữa cho nên Nguyễn Nguyễn ghét bỏ cậu, y nói như vậy là sẽ bỏ qua cho cậu đúng không.

"Không có...... Không có... Em đừng cắn..."

Beta dưới thân đã bắt đầu thả lỏng, huyệt nhỏ vẫn luôn xoắn chặt lấy y cũng trở nên mềm xốp.

"Em không tin, hút nhiều một chút chắc chắn sẽ có."

Tống Triều nói xong, lại sấn người lại, không chú ý hơi thẳng lưng khiến cho côn ŧᏂịŧ rốt cuộc cũng hoàn toàn cắm ngập nơi ẩm ướt kia.

Đột nhiên bị đút vào toàn bộ, Tô Thanh bị đau tới ngơ ngẩn.

Đôi mắt cậu trợn tròn, miệng khẽ nhếch, nước mắt từ hốc mắt chảy ra theo khoé mắt rơi xuống gối đầu.

Quá đau, cậu có cảm giác mặt sau nhất định hư rồi.

Đồ vật bự như vậy đột ngột cắm vào khẳng định sẽ bị hư, có lẽ còn bị vỡ ra chảy máu.

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Thanh vô cùng sợ hãi.

Cậu cảm thấy mình nhất định hỏng rồi.

Tống Triều lại thoải mái than ra tiếng, y rũ mắt phát hiện Tô Thanh đã khóc đến mức nước mắt đầy mặt.

Bàn tay to đặt lên trên mặt, tất cả đều là nước mắt, đôi mắt xinh đẹp kia cũng ướt dầm dề, khóc đến mức y có chút mềm lòng.

"Khóc cái gì."

Tô Thanh khóc đến mức nấc lên, ngực kịch liệt phập phồng, vừa thở dốc vừa lên án: "Đều tại em... Nơi đó chắc chắn hư rồi...."

"Nguyễn Nguyễn quá xấu rồi..."

"Nguyễn Nguyễn trở nên thật xấu."

Tô Thanh từng tiếng từng tiếng một chỉ trích, lại khiến Tống Triều có chút tức giận, rồi lại cảm thấy chơi như vậy cũng thú vị, không phân rõ hai người bọn họ, thật sự là ngu ngốc hay là giả vờ?

Tô Thanh khóc lóc vẫn bị người nắm cằm ép nhìn về phía Tống Triều, khiến cậu không hiểu rõ tình huống hiện tại.

"Người đang cᏂị©Ꮒ anh là Tống Triều."

"Không phải Tống Nguyễn."

Tô Thanh sửng sốt nhìn người trước mặt, ngay cả khóc cũng ngừng lại.

Đây không phải Nguyễn Nguyễn?