Sau khi scandal đầy trời cậu gần như không hề quay diễn, người đại diện luôn muốn đi vài đường không quang minh chính đại để lấy tài nguyên.
Sau khi bị Bạch Đường Sinh nghiêm khắc cự tuyệt rất nhiều lần, người đại diện cảm thấy cậu không biết điều nên cũng chẳng thèm quản, ngược lại đi cướp tài nguyên cho một diễn viên khác tên Ngô Thao dưới tay.
Cướp bằng cách nào?
Bạch Đường Sinh trùng hợp từng thấy một lần, cách đây một khoảng thời gian cậu cũng đã từng đi thử một vai diễn hot của Ngô Thao. Nhưng ngày hôm sau sau khi cậu thử vai xong lại được thông báo nhân vật này chọn Ngô Thao.
Sau đó cậu bắt gặp nhà đầu tư bộ phim kia ôm Ngô Thao hôn môi trong nhà vệ sinh.
Sở dĩ Bạch Đường Sinh nhớ rõ cái tên Ngô Thao này cũng chính là bởi vì chuyện ấy.
Cậu cảm thấy rất ghê tởm
Lí do ghê tởm không phải bởi vì nhà đầu tư và Ngô Thao đều là nam, mà là vì cái nhà đầu tư kia bụng bia, đầu trọc sáng loáng.
Nhà đầu tư này là người đã có gia thất. Ngô Thao bị cậu bắt gặp bản thân bị quy tắc ngầm không những không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cho cậu một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Chính ánh mắt này làm Bạch Đường Sinh ghê tởm rất lâu, cũng khiến cậu ý thức được rõ ràng, trong giới này chính là hoang đường như vậy.
Nhưng vẫn có vô số người vì để hot, vì để bò lên trên mà thả mình vào bữa thịnh yến dơ bẩn này. Bọn họ cam tâm tình nguyện lăn mình trong vũng bùn cũng chỉ vì để có bề ngoài vẻ vang.
Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn xuyên qua cành cây ngoài cửa sổ hắt bóng loang lổ vào trong phòng bệnh.
Trợ lý nhỏ vẫn đang xem những bình luận trên mạng, ríu rít bất bình thay cho ông chủ nhà mình.
Di động vẫn im ắng, không có ai gọi tới một cuộc điện thoại, không ai quan tâm Bạch Đường Sinh biến mất mấy ngày này đi làm cái gì.
Hoặc là nói, hoàn toàn không có ai phát hiện cậu biến mất.
Vì mấy câu người đại diện nói làm cậu nhớ tới cái tên Ngô Thao này, cũng nhớ tới rất nhiều chuyện khiến người ta buồn nôn trong giới.
Cảm xúc của Bạch Đường Sinh bằng tốc độ có thể thấy được mà trở nên trống rỗng, cả nhiệt độ cơ thể cũng như là vì hoàng hôn đã buông xuống mà bắt đầu lạnh đi.
Cậu nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, dứt hết mấy suy nghĩ linh tinh của mình đi.
Nếu đã trở lại, trước tiên làm xong hết chuyện nên làm, chuyện khác trước mắt cứ để đấy.
Hết nợ nhẹ người, chờ sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, người bên cạnh đều đã sắp xếp ổn thỏa, cậu có thể có nhiều sự lí nhân tình để suy xét tương lai đi hay là ở lại.
Đêm nay Bạch Đường Sinh không ngủ được, mất ngủ đối với cậu mà nói là bình thường như cơm bữa.
Đời trước xảy ra tình trạng này là năm cậu hai mươi lăm, cậu quay một bộ phim điện ảnh, tên là Không mưu cầu.
Nhân vật cậu diễn là vai nam thứ, một nhân vật hai bàn tay trắng.
Từ nhỏ y bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, thật vất vả vừa học vừa làm xong đại học, nhưng lại vì không quen được phép tắc công sở, sự nghiệp vẫn luôn không có tiến triển.
Y chỉ là một người bình thường trong muôn nghìn chúng sinh, không trải qua chuyện gì đặc biệt. Tuổi thơ không tính là tốt đẹp, nhưng cũng không coi như tuyệt vọng, y chưa từng trải qua bạo lực học đường, cũng chưa từng trải qua bạo lực công sở.
Nhưng y vẫn cảm thấy tuyệt vọng, người bên cạnh y đều là "tình bạn nước chảy bèo trôi*."
(*) 君子之交淡如水, Quân tử chi giao đạm như thủy, chỉ những quan hệ bình đạm, không thân không sơ.
Cuộc sống của y cũng nhạt nhẽo như nước sôi để nguội.
Không có người thân, không có bạn bè. Dù cho tương lai có một ngày y biến mất, cũng sẽ không có ai phát hiện.
Một nhân vật cực kỳ phổ thông như vậy khiến Bạch Đường Sinh nhập diễn, mãi cho đến bây giờ cậu cũng chưa thể thoát ra khỏi bộ phim.
Cậu và nhân vật này sinh ra cộng hưởng, suy cho cùng là sống vì cái gì?
Không có chuyện đáng mong đợi, cũng không có người để mong đợi, cứ như vậy mà nhắm mắt xuôi tay thì có gì sai?
Cậu cảm nhận được thứ tuyệt vọng này, hoặc không thể nói là tuyệt vọng, chỉ là sống không có hy vọng mà thôi.
Từ đó về sau, Bạch Đường Sinh bắt đầu thường xuyên mất ngủ, đau đầu, rất nhiều thời điểm, huyệt thái dương như bị kim đâm.
Cậu biết tâm lý mình có vấn đề, cũng đi gặp bác sĩ, mà khi bác sĩ hỏi cậu có chuyện gì đau buồn không, cậu trả lời không được.
Bởi vì cậu không trải qua chuyện gì quá khổ sở, chỉ là đã quá lâu rồi cậu chưa gặp được chuyện khiến mình vui vẻ thôi.
Cũng giống như đời trước cậu chưa từng có ý định tự sát, bởi vì cậu cũng không muốn chết đến thế, chỉ là cậu có chút thất vọng với chuyện sống mà thôi.
Khi sinh mệnh bạn không còn tìm được chuyện khiến cho cảm xúc bạn dao động nữa, bạn sẽ nghĩ, thật ra sống và chết cũng không có gì khác nhau.
- --
Liên tục mất ngủ hai ngày, trạng thái của Bạch Đường Sinh rất kém. Chỗ tốt duy nhất là cậu đã nhìn qua sơ kịch bản của Diều phi lệ thiên một lần, đối với nhân vật mình đóng cũng có một hiểu biết đại khái.
Nói thật ra, nhất cử nhất động của Tần Triều làm Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc, có ai mà chưa khởi quay đã đưa kịch bản cho diễn viên thử vai không?
Đặc biệt cậu nhớ rõ bộ phim này bởi vì đề tài mà trước khi chiếu yêu cầu bảo mật hoàn toàn. Diễn viên đoàn phim thậm chí không được phép có hành vi tham ban, đến cả diễn viên thử vai cũng ký thỏa thuận bảo mật.
Vì để khiến cho trạng thái diễn thử của bản thân ngày mai tốt hơn một chút, Bạch Đường Sinh tìm Chúc Anh nghĩ cách kê cho mình một lọ thuốc ngủ, uống xong mới khó khăn đi vào giấc.
Sau khi giao cho thuốc ngủ, tốc độ chìm vào giấc ngủ thật đúng là rất nhanh. Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, không thể nào ngủ sâu, sau khi tỉnh lại cũng sẽ mơ màng không rõ một lúc mới có thể vơi đi.
Tựa như bây giờ.
Ánh mắt Bạch Đường Sinh còn có chút mất tiêu cự, bóng người trước mắt lờ mờ không rõ, chỉ là dáng dấp có chút quen thuộc.
Cậu hỏi: “Thầy Ô?”
Ô Bách Chu cau mày: “Hai ngày này tôi không có thời gian đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bạch Đường Sinh định thần, bóng người trong tầm mắt dần rõ ràng: “Xin lỗi, tôi ngủ đừ người.”
“Ừm.” Ô Bách Chu chậm rãi hỏi: “Nghe nói cậu kê một lọ thuốc ngủ?”
Rõ ràng không thân quen gì cậu, Bạch Đường Sinh vẫn nghe ra một tầng ý khác trong lời của Ô Bách Chu: “Tôi chỉ dùng hai viên, có chút mất ngủ.”
Nhìn sắc mặt trầm xuống của Ô Bách Chu, cậu bổ sung: “Tôi không muốn làm gì khác.”
Ô Bách Chu tiếp tục hỏi: “Vì sao mất ngủ?”
“…”
Bạch Đường Sinh không ngờ Ô Bách Chu sẽ truy vấn, cậu sờ sờ mũi: “Có lẽ là bởi vì có thể có cơ hội diễn phim của đạo diễn Tần, kích động chăng?”
Ô Bách Chu nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, hồi lâu mới dời đi, như là đã chấp nhận lời giải thích của cậu.
Hắn cầm lọ thuốc ngủ trên đầu giường đi, cất vào túi, bình tĩnh nói: “Tịch thu, sau khi vào đoàn nếu mất ngủ thì tới tìm tôi, một lần chỉ có thể uống một viên.”
“…”
Bạch Đường Sinh thật sự có chút kinh ngạc. Vậu giương con ngươi nhạt màu, thật sự có chút không hiểu Ô Bách Chu nghĩ gì.
Thì ra ảnh đế Ô đứng trên tầng cao, cũng sẽ quan tâm sống chết của kẻ nhỏ nhoi như cậu sao?
Ô Bách Chu tới đón Bạch Đường Sinh xuất viện, hắn vốn không định tự mình đến. Song, sáng sớm khi nhận điện thoại, Chúc Anh thuận miệng nhắc tới chuyện Bạch Đường Sinh kê thuốc ngủ.
Xuất phát từ tâm lý bảo vệ chuyện riêng tư, hắn không nói cho Chúc Anh và Tề Kỳ thật ra dao cắm vào ngực Bạch Đường Sinh là chính cậu đâm.
Ô Bách Chu vẫn luôn cảm thấy người cứ gặp biến cố cuộc sống lại muốn đi tìm cái chết quá yếu đuối. Nhưng nếu Bạch Đường Sinh đã được hắn giới thiệu cho Tần Triều, hắn sẽ không thể dễ dàng để người này xảy ra chuyện.
Ô Bách Chu: “Thân thể tóc da, cha mẹ cho ta.”
Giữ sao lành lặn, hiếu thảo đấy mà!*
(*)Từ Minh Tâm Bảo Giám Tuyển Dịch, quyển thứ 4 Hiếu Hạnh (đạo hiếu làm con), đây là bản dịch được trích từ bản diễn ca.
Bạch Đường Sinh ở trong lòng thay ảnh đế Ô bổ sung nửa câu sau, vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Anh đây lúc uống nước có thêm kỷ tử không?”
Ô Bách Chu nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Không bỏ.”
Ha, lão cán bộ uống nước không bỏ kỷ tử.
- ---
Nơi thử vai nằm ngoài dự kiến của Bạch Đường Sinh, chỉ ở ngay trong thành phố điện ảnh. Sau khi cậu tới mới phát hiện, đoàn phim đã hoàn toàn chuẩn bị xong, vài vai phụ không cần diễn viên chính đều đã bắt đầu quay.
Tần Triều là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, không giống những đạo diễn mập mạp hay là núc ních trước đó Bạch Đường Sinh từng gặp qua.
Dáng người y bảo dưỡng tương đối tốt, ngũ quan đầy phần kiên cường, giá trị nhan sắc tiến vào giới nghệ sĩ phỏng chừng có thể cưa đổ một đám cuồng nhan sắc. Dù gì có người thích tiểu thịt tươi, cũng có không ít người thích các chú cường tráng chắc khỏe.
Thật ra Bạch Đường Sinh khá thưởng thức giá trị nhan sắc của những người như Tần Triều này.
Ô Bách Chu thấy ánh mắt cậu vẫn luôn dừng trên người Tần Triều không hề dời đi, cố ý chỉ giáo một câu: “Đừng nhìn, anh ta có đối tượng.”
Bạch Đường Sinh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của bản thân: “Tôi không thích nam, anh đây là trông gà hóa cuốc* đấy biết không?”
(*)基者见基, cơ giả hiện cơ, cũng không rõ nghĩa là gì nữa, tra baidu thì không ra.
Ô Bách Chu hỏi: “Có nghĩa là gì?”
“…”
Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu nhìn nhau mười mấy giây, cuối cùng vẫn từ bỏ giải thích.
Tần Triều đang chỉ đạo quay một cảnh của vai phụ, nhìn thấy bọn họ tới thì đi nhanh đến, vươn tay phải: "Xin chào, tôi là Tần Triều.”
Bạch Đường Sinh đối với người có thực lực từ trước đến nay cũng đủ tôn kính, cậu bắt lấy tay Tần Triều: “Chào anh*, tôi là Bạch Đường Sinh. Ngưỡng mộ tên tuổi của đạo diễn Tần đã lâu, lần này có thể có cơ hội thử vai phim của anh, tôi rất vinh hạnh.”
(*) Ở đây dùng 您, cách xưng lịch sự với người vai vế trên.
Ô Bách Chu đứng một bên, sắc mặt nhàn nhạt: “Vinh hạnh đến mất ngủ.”
Bạch Đường Sinh: “…”
Tần Triều và Ô Bách Chu quen biết rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên ảnh đế Ô đề cử người với y, y rất cảm thấy hứng thú với Bạch Đường Sinh, đặc biệt là gương mặt này.
“Quá phù hợp! Nốt ruồi son trên mũi này của cậu quả thật là thần điểm bút!”
Tần Triều đi vòng quanh Bạch Đường Sinh một vòng: “Khí chất cũng hợp, đúng là cần loại cảm giác ôn hòa nhưng lại có chút xa cách này, tôi cảm thấy chúng ta có thể ký hợp đồng luôn."
Bạch Đường Sinh lần đầu trải nghiệm cảm giác dựa mặt ăn cơm dưới tình huống không có quy tắc ngầm này, “Không cần diễn thử sao?”
Tính cách Tần Triều khác với vẻ ngoài, không nghiêm túc như ngũ quan: “Tôi cảm thấy không cần, diễn xuất vốn có của cậu là đủ. Nhưng mà vẫn cần phải diễn một cảnh.”
Cảnh Bạch Đường Sinh muốn thử không khó, nhân vật cậu đóng là vai nam chính, tên là Văn Nhân Lục.
Cảnh diễn này cũng là mở đầu của phim, Văn Nhân Lục đứng trên thuyền giữa dòng sông, phía sau y là một thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc ngồi xếp bằng.
Xung quanh sương khói lượn lờ, núi non chót vót và hẻm núi kéo dài như ẩn như hiện, màu nước trong vắt, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Bạch Đường Sinh đứng giữa căn phòng, xung quanh là một số nhà phê bình, tổng biên tập không tới, nghe nói là ngủ quên.
Tần Triều tìm vị trí ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Bạch Đường Sinh hít sâu một hơi, đang định cử động, lại thấy Ô Bách Chu đi tới trước mặt cậu khoanh chân ngồi xuống: “Tôi tới đối diễn với cậu ấy."
Tần Triều nhướng mày: “Vừa lúc, đây vốn là vai cậu đóng.”