Dịch: TruyenHD
Quả nhiên, mỗi ngày Dư Tiểu Ngư đều chạy đến chùa Nghiêm Từ, phụ thân nàng – Dư Kiên thấy nàng thành tâm hướng Phật cũng không ngăn trở.
Có lúc nàng theo tiểu hoà thượng nghe kinh, lúc thì nhìn y quét sân. Có lúc nàng giúp y chăm sóc hoa sen, lúc thì ngồi đợi y thiền tập.
Càng về sau, việc nàng tìm y trở thành việc y đợi nàng.
Hôm nay, Dư Tiểu Ngư không đến. Đọc thê𝗆 các chươ𝙣g 𝗆ới tại ~ t𝒓ù𝗆t𝒓𝐮 yệ𝙣﹒V𝐍 ~
Từ gia cô nương chạy tới nói với tiểu hoà thượng, Dư lão gia bắt Dư Tiểu Ngư học xướng khúc, nàng không nguyện ý, liền bị phụ thân trói lại, nhốt trong khuê phòng.
Nàng viết cho y một phong thư, trên đó chỉ đề đúng một câu:
“Thẩm Trọng Uyên, ta đói.”
—o0o—
“Ân tình đưa cơm, nhất định không quên.”
Tiểu hoà thượng chạy đến trai đường, gom hết thức ăn ở trên bàn.
Tường vách Dư gia thực cao quá đi. Y giấu đầy ắp thức ăn bên trong tăng bào, cẩn thận trèo tường vào tìm Dư Tiểu Ngư.
Dư Tiểu Ngư đang bị trói trước bàn trang điểm. Ngồi nhìn vầng trăng sắp tàn ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy trong lòng tuyệt vọng khôn nguôi.
Thình lình, dưới ánh trăng, một con cú đêm bay ngang qua, rơi vào trong sân viện của nàng.
Hoá ra là một tiểu hoà thượng biết bay.
“Thẩm Trọng Uyên, sao giờ này ngươi mới đến?” Dư Tiểu Ngư có chút buồn bã.
“Thứ lỗi.”
Trong lòng tiểu hoà thượng tràn đầy áy náy. Lấy ra một bọc thức ăn từ trong tăng bào, y đứng trước cửa sổ đặt thức ăn lên bàn trang điểm của nàng, sau đó liền lẩm nhẩm niệm Phật.
“Thẩm Trọng Uyên, người vào đây cởi trói cho ta.”
“A Di Đà Phật.”
Nghe xong lời này, tiểu hoà thượng lại thấy đại bất kính, liền tiếp tục niệm Phật.
Y chưa từng bước vào khuê phòng của nữ tử.
“Vào đây!” Nàng ngang ngược ra lệnh.
Tiểu hoà thượng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành đứng trước phòng vái một vái, rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
Mùi hương nữ tử ập vào trong mũi. Y nhắm chặt mắt lại, thuận theo âm thanh mà tìm được nàng, cẩn thận cởi trói cho nàng.
Bàn tay nóng ran của y không tránh khỏi việc cọ sát vào ngón trỏ của tiểu cô nương.
Tiểu hoà thượng liên tục lẩm nhẩm trong miệng những câu Phật kệ.
—o0o—
Dư Tiểu Ngư ngồi ở bậc thềm trước cửa phòng ăn bánh bao nhân rau củ, mà an ổn ngồi cạnh bên nàng là tiểu hoà thượng kia.
“Thẩm Trọng Uyên, ngươi từng mặc áo cà sa bao giờ chưa?’
“Ta vẫn chưa đủ tư cách.”
Dư Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, nhân lúc tiểu hoà thượng không chú ý, liền nhét một chiếc màn thầu vào miệng hắn. [1]
Tiểu hoà thượng lặng im ăn hết chiếc màn thầu, sau khi do dự ba lần bốn lượt, y mới hỏi nàng:
“Thí chủ, tại sao ngươi lại không muốn xướng ca?”
“Thương nữ nào hay sầu vong quốc
Bên sông hát khúc ‘Hậu đình hoa’”[2]
Nàng vừa phủi phủi hai tay để làm rơi vụn bánh, vừa nhẹ giọng mắng:
“Ca nữ hạ tiện!” (thấp kém)
“A Di Đà Phật, lời này của thí chủ sai rồi.”
Tiểu hoà thượng khuyên nhủ:
“Tam bách lục thập hành, bổn vô quý tiện.”
(360 nghề, không nghề nào là thấp kém)
Lúc này đây, gió đêm nhẹ lướt, còn hương hoa nao lòng, sắc trăng loang lổ, còn bóng trúc in nghiêng.
Tiểu Ngư cúi đầu cười nhẹ một tiếng, lén lút vươn tay sờ chiếc đầu bóng loáng của tiểu hoà thượng, sau đó tiu nghỉu nói:
“Tiểu hoà thượng ngươi thì biết gì chứ?”
Tóc con lún phún chạm khẽ vào tay Dư Tiểu Ngư, trái tim nàng ngưa ngứa tựa như có hàng trăm con kiến bò qua bò lại.
Vậy mà người bên cạnh cũng không lấy làm tức giận.
“Bần tăng trước lúc xuất gia, từng là ăn mày.”
Tiểu hoà thượng lần chuỗi hạt trong tay, nhỏ giọng kể về quá khứ trước đây.
“Nhìn kìa! Hoa quỳnh nở rồi.”
Dư Tiểu Ngư bất ngờ kêu to, chỉ tay vào bồn hoa ở xa.
Nàng không muốn nghe những lời này của tiểu hoà thượng.
Tiểu hoà thượng nhẹ mỉm cười, chỉ lặng lẽ bồi nàng thưởng hoa.
—o0o—
Trên vai y đột nhiên xuất hiện một cái đầu, những sợi tóc mềm mại chạm phải vành tai y, tay đang lần chuỗi hạt của tiểu hoà thượng đột ngột dừng lại.
“Thẩm Trọng Uyên, ngươi gọi ta một tiếng có được không?’
“A Di Đà Phật, thí chủ…”
“Ngươi gọi ta một tiếng.”
“Tiểu Ngư.”
—o0o—
Chú thích:
[1] Bánh bao khác với màn thầu. Màn thầu là bánh bao trắng không nhân, còn bánh bao là bánh có nhân.
[2] Trích từ bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục:
“Yên lung hàn thuỷ nguyệt lung sa,
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng ‘Hậu đình hoa’”
Bản dịch nghĩa của Trọng Đức:
“Khói l*иg sông lạnh, trăng l*иg cát
Đêm bến Tần Hoài quán mấy nhà
Thương nữ nào hay sầu vong quốc
Bên sông hát khúc ‘Hậu đình hoa’”
—o0o—