Các trị liệu sư âm nhạc cũng rất được hoan nghênh, đặc biệt là những trị liệu sư âm nhạc có ngoại hình đẹp và tinh thần lực cường đại. Phương pháp trị liệu âm nhạc mặc dù có hiệu quả chậm và ít ỏi nhưng lại không hề có bất cứ tác dụng phụ nào.
Trong thời đại tinh tế này, công việc nấu nướng trong các gia đình và các nhà hàng hầu như đều do người máy đảm trách, hơn nữa hương vị cũng không tồi. Những người theo nghề đầu bếp hết sức ít ỏi, những đầu bếp được các đại gia tộc hoặc nhà hàng bồi dưỡng ra đều chỉ để làm tăng thêm mặt mũi mà thôi.
Trị liệu sư thực phẩm lại còn ít hơn nữa, địa vị cũng tương đối xấu hổ. Bởi vì dung nhập tinh thần lực trong quá trình chế biến đồ ăn nên hương vị rất khó để có thể bảo đảm được, phần lớn đều khó ăn hơn rất nhiều so với thức ăn bình thường. Tác dụng hiệu quả lại rất ngẫu nhiên, có khi thì có hiệu quả gần ngang với dược trị liệu, có khi thì hiệu quả ngay cả âm trị liệu cũng không bằng. Chỉ có ưu điểm chính là có thể bảo quản mang theo trong một thời gian ngắn mà không có tác dụng phụ.
Ở đế quốc Hoa Nặc mà nói, số lượng trị liệu sư dược tề vẫn là nhiều nhất, trị liệu sư âm nhạc cũng rất được hoan nghênh, riêng số lượng trị liệu sư thực phẩm lại là ít nhất, người nổi danh lại càng hiếm hoi.
Lăng Yêu Yêu biết, mình ra tay nấu một bữa ăn bình thường mỹ vị, cũng không đủ để thuyết phục cha mẹ và anh trai đồng ý với đề xuất của mình.
Lúc này cô chưa thể xuất ra tinh thần lực, cũng không có cách nào làm ra một vài món ăn trị liệu mà cả hương vị cùng với hiệu quả trị liệu đều không tồi để chứng minh khả năng của bản thân mình.
Trong một tuần sau khi xuyên tới đây, Lăng Yêu Yêu đã tra cứu được không ít tư liệu liên quan đến trị liệu sư trên tinh mạng.
Bất kể là trị liệu bằng dược tề, âm nhạc, hay là bằng thực phẩm, kỳ thật đều là đem tinh thần lực bám vào những vật trung gian chuyển hóa này.
Trị liệu sư thực phẩm chính là người dùng tinh thần lực trừ bỏ một bộ phận tạp chất có trong thức ăn, lưu lại bộ phận tinh hoa nhất, hơn nữa đem tinh thần lực của bản thân có tác dụng trị liệu bám vào trong thức ăn.
Bởi vì các loại nguyên liệu nấu ăn phong phú hơn nhiều so với các loại dược liệu, cấu trúc cũng phức tạp hơn nhiều, vì vậy hiệu quả trị liệu rất khó kiểm soát.
Phần “tạp chất” trong thức ăn cũng là một yếu tố quan trọng tạo nên hương vị của chính nó. Ví dụ như mướp đắng, sau khi loại bỏ một phần tạp chất, rất có thể chỉ còn lại phần tinh hoa cũng là phần đắng nhất... Không thể được gọi là thực phẩm bình thường được nữa, dẫn đến hương vị sau khi chế biến xong sẽ vô cùng khó ăn.
Lăng Yêu Yêu dám đề xuất ý kiến đổi lại chuyên ngành thành thực trị liệu, ngoại trừ bởi vì cô tương đối am hiểu nấu ăn ra thì cô cũng đã thử dùng tinh thần lực xử lý nguyên liệu nấu ăn trên tinh mạng, có thể là do cô có nhiều hiểu biết đối với các loại nguyên liệu nấu ăn nên cô có cảm giác xử lý cũng không khó như vậy, ít nhất không cảm thấy khó hơn bao nhiêu so với xử lý dược liệu.
Cùng lắm thì cô sẽ đi theo con đường khác, làm mấy món “dược thiện”, đem tinh chất dược tề đã xử lý thêm vào thức ăn, đây cũng là một loại thức ăn trị liệu mà!
Nhưng mà, Lăng Yêu Yêu đang muốn thuyết phục cha mẹ đồng ý cho cô chọn chuyên ngành thực trị liệu nên vẫn không có cách nào đem những ý tưởng còn chưa kiểm chứng này mà nói ra.
Cũng may, cô cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị gì hết.
Lăng Yêu Yêu vẻ mặt nghiêm túc hỏi Thẩm Vân Cẩn: “Mẹ, mẹ làm trị liệu sư dược tề cấp đại sư, mẹ dựa vào cái này để kiếm cơm phải không? Năm nay mẹ đã phối trí được bao nhiêu loại dược tề rồi?”
Chức vụ của Thẩm Vân Cẩn là phó tổ trưởng của tổ nghiên cứu dược trị liệu của đội hậu cần quân đoàn Thương Lang, mỗi ngày nhàn rỗi cũng chỉ thích xem mấy loại thời trang xa xỉ phẩm rồi mua mua mua, lập tức không biết nói gì: “Ách...”
Thẩm Vân Cẩn xuất thân hào môn thế gia, có thiên phú tinh thần lực không tồi, còn may mắn gặp được ông chồng có độ phù hợp tinh thần của hai người lên đến 95%.
Là trị liệu sư tinh thần độc quyền của Lăng thượng tướng, bà ấy quản tốt tinh thần vực của ông chồng mình không xảy ra vấn đề gì là đủ rồi.
Tuy rằng Thẩm Vân Cẩn có danh tiếng là trị liệu sư dược tề cấp đại sư, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng phối trí ra một vài loại dược tề mà Lăng Thiên Việt đôi lúc cần đến thì bà ấy thật đúng là không cần mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm không ngừng phối trí dược tề, dù sao bà ấy cũng không thiếu chút tiền kia, cũng không cần thông qua phối trí dược tề để chứng minh giá trị của bản thân mình.
Lăng Yêu Yêu nhìn quanh một vòng cha mẹ và anh trai nhà mình, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, giọng nói thanh thúy trong sáng nói: “Đầu tiên con phải nói rõ cho mọi người biết, con chọn chuyên ngành thực trị liệu không hề có liên quan gì đến việc con thích người nào cả. Giống như mẹ nói, nếu như con muốn làm hài lòng ai đó thì chỉ cần thỉnh thoảng nấu một hoặc hai bữa ăn bình thường là đủ rồi.”